Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1917: C1917: Ăn miếng trả miếng



Mà cảm giác sợ hãi và kiêng kị trước đây gần như chưa từng xuất hiện bỗng rạo rực trong lòng hắn.

“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.

Cũng chính là đã nói một câu như vậy.

Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”

Tô Minh cười nhạt hỏi.

Mà sát ý cũng bắn tung tóe.

Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.

“...”

Nguyên Ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.


“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.

Nguyên Chấp rất lo lắng.

Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.

Sự sống và cái chết của Nguyên Ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.

Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”

Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng, vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu Nguyên Ương.

Song, Tô Ly căn bản lại chẳng có phản ứng gì.

Nếu như lúc trước bố đồng ý lời cầu xin của cô thì trận đấu giữa anh trai Tô Minh và Nguyên Ương vốn sẽ không phải là một trận đấu sinh tử.

Chỉ là trao đổi kinh nghiệm.


Không phải sao?

Kết quả, trước đó, bố cô tưởng rằng, phải nói là bao gồm cả cô trong đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh trai Tô Minh cũng không thể là đối thủ của tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, đối thủ của Nguyên Ương - Đại Đế hạ vị bốn chuyển, bố vốn đã phớt lờ lời cầu xin và van xin của cô, bởi vì ông ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người thừa kế Nguyên Ương này.

Chỉ thế thôi…

Nếu đã như vậy, việc gì cô phải đáp lại Nguyên Chấp chứ?

Ăn miếng trả miếng.

Cái gọi là quan hệ huyết thống,... đối với người khác mà nói, có lẽ là cực kỳ quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất, nhưng đối với Tô Ly, ha ha... cô sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, bị Nguyên Chấp và nhà họ Nguyên vứt bỏ.

Từ đáy lòng cô, cả nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Chấp, Nguyên Ương và những người có quan hệ huyết thống máu mủ với nhau cộng lại, cũng không thể so được với một cọng lông của Tô Minh.

“Động thủ!”, chính vào lúc này, bầu không khí gượng ép và căng thẳng đến đỉnh điểm, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hét lên.

Cùng lúc hét lên, tiên phong ra tay trước.

“Ngàn kiếm ngang trời, đạo Kiếm Đế, định!”, Chu Tàng Kiếm giơ tay chỉ một cái, trong chốc lát, hơn một ngàn đường kiếm từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.

Mỗi một thanh kiếm đều là kiếm thật, không phải vật thay thế cho kiếm quang hay kiếm ý, mỗi một thanh kiếm ít nhất đều là linh bảo hỗn độn.

Trong số đó, có hàng chục thanh kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.