Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1966: C1966: Khinh bỉ một cách trắng trợn



Cận chiến kiểu đấy, hoàn toàn chỉ có cứng đối cứng, chiêu đối chiêu mới là cách tốt nhất. Còn muốn né thì y như nằm mơ giữa ban ngày vậy. Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại làm được.

"Chẳng những sở hữu quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong, còn có thể sử dụng nó đến trình độ này thì quả là, quả là...", Tống Xạ Sơn không biết nên miêu tả cảm giác của mình lúc này thế nào, y như đang nằm mơ vậy.

Nhưng dù có mơ chắc cũng không dám mơ như thế.

Cùng lúc đó, sau khi né được chiêu kiếm kia của Tùy Y Nhân hết sức dễ dàng thì dưới quy luật không gian, cơ thể Tô Minh như một lớp ảo ảnh, bước từng bước đi đến, lại chẳng ai thấy được động tác của anh, nhưng Tô Minh đã xuất hiện đằng sau Tùy Y Nhân.

"Bốp!"

Tô Minh không chút do dự đấm một quyền vào cổ Tùy Y Nhân, cả cơ thể cậu ta bị anh đánh bay ra ngoài.

"Rách?", Nhiếp Thanh Cầm ngừng thở, gương mặt run rẩy.

Tất cả mọi người đều thấy khi một quyền kia của Tô Minh đấm lên cổ Tùy Y Nhân thì cổ cậu ta đã lõm xuống, rồi còn xuất hiện một vết rách.


Điều này...

"Sư tôn, sư đệ đúng là không phải người mà, hu hu hu", Hữu Cầm Bảo Bảo trên tàu chiến con thoi sụp đổ, bị dọa và đả kích bật khóc. Mấy năm nay, ai cũng dạy cho cô ta một đạo lý, nào nền văn minh cấp một chính là rác rưởi, tu giả võ đạo ở đó có thể thuận tay giết chết, người hầu ở nền văn minh cấp hai xuống đấy cũng là bậc bề trên như thánh tử, thánh nữ... Toàn là nhảm nhí!

Bà mẹ nó chứ ở đó mà nền văn minh cấp một chỉ toàn là rác rưởi!

Sư đệ Tô Minh mà là rác rưởi hả?

Hữu Cầm Bảo Bảo đều bị đả kích tự bế.

Giờ phút này, Nhiếp Thanh Cầm cũng không định lấy ra những con bài chưa lật nữa.

Tô Minh quả thật đã khiến bà ta nảy ra ý yêu thích người tài.

"Sư tôn, Người Bất Tử không thể giết được thật ạ?", Vân Sơn trên tàu chiến trong hư không nhíu mày, sau đó tò mò hỏi. Anh ta có hơi tiếc nuối vì hy vọng sư đệ Tô Minh có thể giết chết Tùy Y Nhân.

"Đương nhiên không phải, trong vô vàn thế giới, từ thuở thái cổ không có gì là bất tử bất diệt và sống mãi cả", Ninh Triều Thiên lắc đầu: "Đúng là Người Bất Tử rất khó giết, nhưng đây chỉ ở trong tình huống ngang nhau. Nếu thực lực chênh nhau quá lớn thì cũng có thể giết chết Người Bất Tử".

"Thực lực chênh nhau quá lớn? Vậy khó rồi, bản thân Tùy Y Nhân đã là Đại Đế thượng vị chín chuyển, muốn mạnh hơn cậu ta thì phải mạnh đến nỗi nào chứ? Lẽ nào phải đạt tới cảnh giới Tiên Nhân?"

Trên Đại Đế chính là Tiên.

Nó chia thành Tiên Nhân, Tiên Vương, Tiên Tôn và ba cảnh giới giới ấy cũng mạnh hơn Đại Đế rất rất rất nhiều. Vì Tiên là một hệ thống võ đạo khác rồi.

Tiên là tu luyện ý chí bất hủ, năm tháng, số mệnh trong đất trời và căn nguyên văn minh.


Thường thì một nền văn minh cấp một là không có khả năng xuất hiện Tiên.

Đương nhiên, nền văn minh Xương lại có chút đặc biệt.

Đúng lúc này.

"Nhiếp hoàng hậu, cảm ơn đã ưu ái, nhưng, ai nói tôi không giết được cái tên gọi là Người Bất Tử kia?", Tô Minh sảng khoái cười.

Sau đó.

"Không gian giam cầm".

"Không gian xiềng xích".

"Không gian đè nén".

"Không gian xếp chồng".


Tô Minh nhìn Tùy Y Nhân đuổi theo đến trước mặt mình, quát.

Bốn loại thần thông quy luật không gian đỉnh cấp được anh thi triển.

Kế tiếp, điều khiến người ta hoảng sợ là Tùy Y Nhân đã ngừng lại, bị khóa lại như lọt vào đầm lầy, không thể nhúc nhích được tý nào.

Cảnh tượng ấy cực kỳ khủng bố!

"Có thể sử dụng quy luật không gian đến mức ấy thì e rằng nền văn minh Xương cũng không chứa nổi con rồng này!", Tống Xạ Sơn không nhịn được cảm thán. Theo ông ta biết, dù là đám người dùng quy luật không gian chứng đạo thành Đế muốn sáng tạo ra thần thông cũng cần tích lũy hàng tỷ năm. Rất nhiều cao thủ không gian cùng lắm chỉ biết dùng mấy thần thông. Còn Tô Minh, chắc phải biết được hơn 10 cái chứ ít gì nhỉ?

Càng đáng sợ hơn là cách sử dụng những thần thông ấy của Tô Minh quả thật là thành thạo một cách như ăn vào máu rồi.

Sắc mặt Nhiếp Thanh Cầm lập tức sa sầm, rồi im lặng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.