Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1967: C1967: Nhiếp thanh cầm như sắp phát điên



“Phụp!”, Thái U Hỏa giống như một con rồng lửa màu tím đỏ, quái dị đầy màu sắc như thiêu đốt cả bầu trời.

Thái U Hỏa vừa xuất hiện thì giống như ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cả đất trời. Nhưng lại giống như bóng dáng thần chết đi vào không gian bị Tô Minh khóa chặt, rồi lao về phía Tùy Y Nhân.

Ngay lập tức, ngọn lửa bao trùm toàn thân Tùy Y Nhân.

“Ha ha!”, Nhiếp Thanh Cầm vừa định bật cười chế giễu, bởi vì trong nhận thức của bà ta thì không có ngọn lửa nào có thể làm ‘người Bất Tử’ bị thương, kể cả là Bỉ Ngạn hỏa.

Nhưng vẫn chưa đợi bà ta cười sảng khoái thì ánh mắt bà ta không ngừng run rẩy như gặp ma.

Trước mặt bà ta là cảnh tượng khắp người Tùy Y Nhân không ngừng run rẩy khi tiếp xúc với Thái U Hỏa, có một phần bị tan chảy, thậm chí còn bị thiêu đốt thành vết rõ ràng.

Mặc dù rất ít nhưng điều đó cũng đủ thấy, Thái U Hỏa của Tô Minh có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương.


Chỉ cần có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương là đủ rồi.

Bởi vì lúc này Tùy Y Nhân bị khóa chặt, kể cả bị thương một chút nhưng Tô Minh vẫn có thể duy trì Thái U Hỏa tấn công. Từng chút một là có thể ngưng tụ thành ngọn lửa tiêu diệt. Dù sao thì Tùy Y Nhân cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi?

Nhiếp Thanh Cầm như sắp phát điên!

Tại sao… Hết lần này đến lần khác mà kế hoạch đều không như bà ta mong muốn.

Dường như tất cả chân lý võ đạo và quan niệm võ đạo thì vô hiệu lực khi gặp Tô Minh.

Nhiếp Thanh Cầm thấy uất ức, sắc mặt sầm lại. Bà ta làm sao có thể đợi được nữa, trực tiếp rống lên: “Sư tôn! Con muốn thằng khốn này chết không có chỗ chôn”.


Nhiếp Thanh Cầm đã tức phát điên, không còn đợi được nữa.

Hơn nữa, nếu như không giết chết được Tô Minh, Tùy Y Nhân mà bị thiêu đốt trong ngọn lửa tấn công của Tô Minh thì lãng phí quá.

Bà ta đã tiêu tốn vô số tài nguyên võ đạo để luyện Tùy Y Nhân thành người Bất Tử. Vì vậy bà ta không thể chấp nhận hiện thực mà Tùy Y Nhân hóa thành hư vô trong tay Tô Minh.

“Haiz!”, kèm theo tiếng hét của Nhiếp Thanh Cầm thì có một tiếng thở dài vang lên. Sau đó, chỉ thấy phía sau Nhiếp Thanh Cầm xuất hiện một bà lão.

Bà lão này rất kỳ quái, dường như chỉ là một làn khói trắng rồi dần dần biến thành một bóng hình. Ngũ quan của bà ta khá khủng khiếp, không có lòng tử, hai mắt chỉ là hốc xương, trong đó dường như ngưng kết kiểu mạng nhện.

Hàm răng của bà ta cũng khá kinh khủng, toàn là màu máu. Ngoài ra, bà ta để đầu trọc, gần như không có tóc. Dáng người thấp bé, chắc tầm 1m30, lưng còng. Hơi thở thì nặng nề, giống như con côn trùng vo ve trong màn đêm, nghe rất chói tai, khiến người ta khó chịu.

Nhìn thế nào cũng thấy bà lão này không giống người sống nhưng bà ta lại có sức sống mãnh liệt.

Tay phải của bà ta cầm một chiếc lọ. Lọ đó hình tròn, cổ xưa, có dấu vết của năm tháng, giống như có lịch sử hàng tỷ năm. Trong lọ đó có chất lỏng, nếu nhìn kỹ thì thấy có màu sắc như cát lún đang không ngừng biến đổi, lúc thì màu tím, lúc thì màu xanh. Trong lúc di chuyển còn lúc nhúc như có sự sống trong đó.

Cũng chính giây phút bà lão xuất hiện, Tô Minh cảm thấy mình như bị khóa chặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.