Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1968: C1968: Ông ta vô cùng kinh ngạc



Đúng thế! Anh bị bà lão khóa chặt.

Nguy hiểm! Nguy hiểm vô cùng! Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Tô Minh nhưng chỉ thế thôi, chứ chưa phải đòn chí mạng.

Tô Minh không hề sợ.

“Bà lão Quỷ Sha?”, trong hư không, sắc mặt của Tống Xạ Sơn trắng bệch, hoàn toàn là vẻ khó tin. Sau đó là vẻ phẫn nộ, cuối cùng là cảm giác ngạt thở, phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tống Xạ Sơn không thể ngờ, đến bà lão Quỷ Sha cũng xuất hiện.

Hơn nữa, bà lão Quỷ Sha còn nghe lệnh của đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm?

Ban nãy, rõ ràng là Nhiếp Thanh Cầm ra lệnh cho sư tôn của mình mà. Sao có thể thế được?


Tống Xạ Sơn tự thấy mình hiểu khá nhiều về Nhiếp Thanh Cầm và cả Thái Nhất thần quốc. Nhưng lúc này, ông ta cũng không chắc chắn lắm.

Còn nữa, chẳng phải bà lão Quỷ Sha mất tích mấy chục triệu năm rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện thế này?

“Tống Xạ Sơn! Đã lâu không gặp!”, bà lão Quỷ Sha ngẩng đầu lên nhìn Tống Xạ Sơn, cười nói.

“Bà lão Quỷ Sha! Bà là một trong những lão quái vật có tuổi đời khá lớn trong nền văn minh Xương, lại còn đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng lão quái vật thì không nên ra tay với một chàng trai mới 30 tuổi chứ? Đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm của bà không cần thể diện đã đành, lẽ nào bà cũng thế sao?”, Tống Xạ Sơn hét lớn, giọng nói ngưng trọng.

Nhưng nếu bà lão Quỷ Sha thật sự ra tay thì Tô Minh cũng khó giữ mạng, chỉ e là còn không vào được luân hồi, thậm chí ông ta muốn mang theo một chút thần hồn của Tô Minh cũng khó.

Lúc này ông ta thấy rất căng thẳng, cũng rất hối hận. Ông ta không nên đến một mình, nên dẫn theo lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn, thậm chí là mời cả viện trưởng đến cùng.

Đúng là ông ta vẫn đánh giá thấp con người nham hiểm như Nhiếp Thanh Cầm. . Ngôn Tình Sủng


“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thế mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.

“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ, vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh Cầm uy hiếp thế nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.

“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.

x“Chuyện này không do bà quyết định!”, Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.

Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.

Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.

Dù sao thì lúc này Tống Xạ Sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.

Ông ta vô cùng kinh ngạc!

Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? Ông ta thật sự thấy kinh hãi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.