Nếu nói Tô Minh có gì đặc biệt.
Thì hẳn là anh dám trực tiếp đánh Mộng Li Khinh Đàn nhừ tử.
“Xem ra mấy năm nay mình cố tỏ ra nho nhã hoàn toàn sai lầm rồi!”, Ứng Huyền thì thào nói, mấy năm nay hắn ta luôn chọn cho mình hình tượng người đàn ông dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Chưa bao giờ động tay động chân với Mộng Li Khinh Đàn.
Hơn nữa hắn ta đã quan với việc lộ ra sức mạnh của bản thân, cho người khác thấy thiên phú võ đạo của mình quá nhiều.
Thế nên, dù hắn ta là Lục minh chủ thì trên thực tế cũng có che giấu ít nhiều.
“Đến lúc nên cho Khinh Đàn biết được thế nào là cao thủ thật sự!”, Ứng Huyền đã quyết định rồi.
Đúng vậy, thiên phú của Tô Minh là vô địch.
Nhưng sức mạnh và tài năng thiên bẩm hoàn toàn không nằm trên cùng một cán cân, Tô Minh chỉ mới tu luyện chưa đến ba mươi năm.
Trước đó, sức mạnh mà Tô Minh cho họ thấy.
Thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có sự tin tưởng tuyệt đối rằng mình sẽ đánh bại Tô Minh, nghiền nát Tô Minh.
“Lục minh chủ, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, chúng ta đi thôi”, đúng lúc này, Mộng Li Khinh Đàn xuống khỏi đài chiến đấu, đi về phía Ứng Huyền, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, vừa đi vừa gọi.
“Chờ chút đã”, thế nhưng Ứng Huyền lại lên tiếng.
Hả?
Mộng Li Khinh Đàn hơi khó hiểu.
“Người anh em Tô Minh này, anh quả là yêu nghiệt ngàn năm có một, dù là ngoại vực hay ở nền văn minh cấp hai này đều cực kỳ hiếm thấy”, Ứng Huyền khen Tô Minh một câu, sau đó lại chuyển lời, nói: “Vì thế tôi có hơi ngứa tay, muốn so tài học hỏi người anh em một phen”.
Ứng Huyền vừa nói vừa nhìn về phía Tô Minh với khí chất hiền lành như gió xuân: “Mong người anh em Tô Minh đây có thể cho tôi thỏa ý”.
Không kiêu căng, chẳng nịnh nọt.
Cũng không hề có khí thế bức người.
Chỉ tạo cho con người ta cảm giác chân thành và cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng.
Tô Minh lại có thể cảm nhận được sát ý nặng nề cùng sự độc ác mà Ứng Huyền đang che giấu!
Dù không ai có thể cảm nhận được thì anh vẫn biết.
Bởi vì thần hồn của anh quá mạnh mẽ.
“Hồng nhan họa thủy!”, Tô Minh thầm nói thế, người này, e là kẻ theo đuổi Mộng Li Khinh Đàn, thế nên…
Tô Minh lắc lắc đầu: “Tôi không thích so tài”.
Trực tiếp từ chối.
Có hơi bất ngờ, Ứng Huyền cực kỳ kinh ngạc, bản thân hắn ta nghĩ lẽ ra Tô Minh phải là con người cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hống hách, làm sao có thể từ chối?