Đúng, trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song có rất nhiều ưu đãi, nhưng cũng có trách nhiệm, hơn nữa, cũng có ràng buộc.
Huống chi, một khi rời khỏi học viện Hỗn Độn, anh đã quyết định là sẽ đi tìm ông già, việc này đã đồng ý với ông già rồi, nếu như không có gì bức thiết thì chắc chắn sẽ không thay đổi kế hoạch.
Cùng với sự từ chối của Tô Minh.
Không cần nghĩ cũng biết hiện trường có bầu không khí thế nào!!
Đến Tiêu Bạch Y ánh mắt cũng chững lại, có vẻ kinh ngạc.
Ước chừng sau khoảng mười lượt hô hấp, Liễu Nhiên có chút nức nở vì bị dọa cho hết hồn, quay sang hỏi Mộng Li Khinh Đàn: "Cửu minh chủ, tôi... không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, anh ta từ chối rồi, từ chối vị trí Lục minh chủ!"
Thật đúng là điên mà!
Trên thế gian này vẫn có người có thể từ chối vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song ư?
Cô ta thật sự không thể hiểu nổi, thế giới quan có chút sụp đổ rồi.
Mộng Li Khinh Đàn không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp trở nên phức tạp dưới mạng che mặt, lẽ nào cô ta không kinh ngạc đến cực điểm sao?
"Không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao?", Tiêu Bạch Y hỏi, ngữ khí và cảm xúc của anh ta không có thay đổi gì, cũng không vì Tô Minh từ chối lời mời mà tức giận, về điểm này vẫn khiến người ta phải kính nể.
Bên dưới, Tống Xạ Sơn đã muốn lên tiếng nói gì đó rồi, muốn khuyên nhủ Tô Minh nhưng Quân Tốc Tốc lại lên tiếng trước: "Sư tôn, người đừng khuyên gì cả, anh Tô vừa nhìn đã thấy là người một khi quyết định chuyện gì thì người khác không thể thay đổi được, anh Tô yêu nghiệt quả thực không phải là người, anh ấy không muốn gia nhập nhất định có lý do của mình".
Tống Xạ Sơn chỉ cười khổ gật đầu.
Một người bình thường như ông ta có thể thật sự không thể thấu hiểu được suy nghĩ của yêu nghiệt tuyệt đại có thiên phú võ đạo biến thái đến mức khiến người khác phải tự ti như Tô Minh!
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn Tam minh chủ đã cất nhắc, nhưng mong anh thứ lỗi cho", Tô Minh chắp tay nói, thái độ cũng rất chân thành. Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng.
"Đành thôi vậy!", Tiêu Bạch Y thở dài, sau đó thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, trầm mặc một lát rồi lại nói: "Nếu đã như vậy, liệu cậu Tô có thể đồng ý với một yêu cầu quá đáng của Tiêu mỗ không?"
"Anh Tiêu cứ nói", đương nhiên Tô Minh không liều lĩnh đồng ý mà hỏi trước xem là chuyện gì.
"Tạm thời không giết Ứng Huyền", Tiêu Bạch Y ngưng giọng nói: "Chỉ là tạm thời thôi, Ứng Huyền giờ anh có thể phế bỏ, hoặc là trấn áp, giam giữ cũng được, đại khái đợi chừng tầm một tháng rồi hãy tiễn hắn ta lên đường, thế nào?"
Tô Minh nhíu mày, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Anh không thể bỏ qua cho Ứng Huyền.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Giết người phải giết tận gốc.
Anh nổi sát ý với tôi trước, muốn giết chết tôi. Tôi không thể tha cho anh.
Huống hồ, thiên phú của Ứng Huyền cũng không yếu, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản, nếu như bỏ qua, thả hổ về rừng tương lai sẽ là tai họa ngầm.