Chiếc đuôi khổng lồ dao động như mang theo cả đất trời ập xuống người Tô Minh.
Dưới những con ngươi dõi theo từng chuyển động của chiếc đuôi mà Huyết Ma Giao vung tới, đều cho rằng Tô Minh sẽ một lần nữa dùng nắm đấm phản kháng lại.
Thế nhưng…
Lần này!!!
Không phải.
Trong chớp mắt.
“Vốn dĩ ta còn tiếp chơi đùa tiếp với ngươi, đáng tiếc lại có người quấy rầy, chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi”, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh văng vẳng trong không gian.
Trầm bổng phiêu đãng vào tai của từng người.
Cùng lúc đó.
“Thái U Hỏa”, Tô Minh thốt ra ba chữ.
Một ngón tay tùy ý trượt xuống.
Một ngọn lửa vờn quanh ngón tay giữa của anh.
Ngọn lửa đó xem ra cũng bình thường không có gì nổi bật.
Nhưng vừa rời khỏi ngón giữa của Tô Minh nó liền lập tức va chạm với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao.
Sau… sau… sau đó…
Một màn chấn động hàng trăm triệu người, một cảnh tượng mà họ dù trải qua ba đời năm kiếp cũng không thể nào quên đi, một cảnh tượng như muốn xé rách hai tròng mắt của người nhìn, xuất hiện, đó… ngọn lửa Thái U Hỏa đó sau khi tiếp xúc với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao, đuôi của nó liền giống như một trang giấy dính phải xăng dầu gặp phải tia lửa.
Bùng cháy.
Điên cuồng đốt cháy.
Bốc cháy cực nhanh cùng xu thế hung hãn mười phần.
Gần như trong chớp mắt, ngọn lửa đó từ phần đuôi lan rộng rồi nuốt chửng lấy toàn bộ thân hình của Huyết Ma Giao.
Chỉ thấy giữa không trung, có một quả cầu lửa cuồn cuộn, đường kính trải dài xuất hiện trước mắt.
Không có cơ hội nào để nghe thấy tiếng hét thảm thương của Huyết Ma Giao.
Giây tiếp theo.
Huyết Ma Giao biến thành hư vô.
Ngay cả cặn xương cốt cũng không chừa lại.
Và quả cầu lửa đang bốc cháy ngùn ngụt kia cũng tiêu tan.
Toàn bộ quá trình không đến một phần mười nhịp thở.
Quả thực diễn ra nhanh chóng tới mức hoang đường.
Chẳng hề có điềm báo khiến người ta có cảm giác như đang nằm mộng vậy.
Huyết Ma Giao… cứ…cứ như vậy chết rồi!