Cô ta đứng ở đó cứ như một bức tranh sơn thủy khiến người ta cảm thấy rất thích thú.
Trong sự nhanh nhẹn còn có sự cao quý của con nhà gia giáo.
Đặc biệt là mái tóc búi cao, kết hợp với cây trâm cài đầu bằng gỗ màu mây tím chạm kim cương nữa thì càng tôn thêm đôi phần phong thái.
Nói thật lòng, Tô Minh cũng thấy hơi kinh ngạc, vì nếu như cô gái này đã nhân lúc anh đang đánh nhau sống chết với Chu Phú và Tiêu Lục mà lén lút vào sâu trong địa mạch, muốn ăn cắp đồ thì đương nhiên nhân cách chẳng ra làm sao rồi. Theo như trực giác và suy đoán của Tô Minh, đó phải là một người mắt mũi láo liên, dù là phụ nữ, dù có xinh đẹp thì cũng không thể có khí chất tốt được.
Càng không thể nào có được vẻ nhã nhặn, dịu dàng và học thức.
Nhưng thực tế là…
Chuyện làm Tô Minh ngạc nhiên hơn nữa là cô gái này cô gái này còn trẻ, thậm chí có thể nói là tuổi rất nhỏ.
Chỉ tầm một trăm bảy mươi ngàn tuổi.
Đúng là rất nhỏ! Ở tầng Trạch, dưới mười triệu tuổi thì đều được tính là thế hệ trẻ, một trăm bảy mươi ngàn tuổi thì thật sự rất nhỏ, đương nhiên, không thể so sánh với tuổi của Tô Minh vì Tô Minh là trường hợp ngoại lệ.
Một trăm bảy mươi ngàn tuổi, có cảnh giới Tiên Vương chín chuyển.
Đấy là cảnh giới của đối phương mà Tô Minh có thể cảm nhận được…
Hơn nữa, Tô Minh có một dự cảm rất mạnh, dường như đối phương vẫn còn che giấu cảnh giới của mình.
Vì anh ngửi thấy được khí tức nguy hiểm từ trên người đối phương.
Nếu như là Tiên Vương chín chuyển bình thường thì nhất định sẽ không thể nào khiến anh có cảm giác nguy hiểm được.
Kỳ lạ!
Thật sự kỳ lạ!
“Cậu Tô hung dữ làm gì chứ? Nói ra thì Huyền Sơ Tình tôi đây còn vì cậu Tô mà bị thiệt thòi đấy”, cô gái trừng mắt Tô Minh, ánh mắt thoáng qua vẻ tức giận.
Tô Minh không có phản ứng gì với cái tên Huyền Sơ Tình đó cả, vì anh chưa từng nghe qua.
Nhưng những người khác có mặt ở đó.
Không có ai là không thay đổi sắc mặt.
Đệch!
Huyền Sơ Tình?
Huyền Sơ Tình nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng Đạp Thiên sao?
Cái tên Huyền Sơ Tình này thật sự rất nổi tiếng.
Vì bảng xếp hạng Đạp Thiên là bảng mà ai dưới một trăm triệu tuổi đều có thể đề tên.
Nó gần như có thể chứa cả thế hệ trẻ và những người trung niên của nền văn minh Trạch.
Giá trị của nó thì khỏi phải bàn!
Cũng chính vì vậy, tuổi còn nhỏ mà muốn có tên trên bảng thì thật quá khó.
Trong các thế hệ tu giả võ đạo, những người dưới mười triệu tuổi mà có thể có tên trên bảng Đạp Thiên thì chẳng có được mấy người.