Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
“Cậu Nhạc, anh…”, Huyền Thi Yến kích động không nói nên lời, cô ta đã sùng bái Nhạc Diễn tới mức không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Đây mới là yêu nghiệt!
Đây mới là đàn ông!
Sùng bái đến nỗi cô ta có chút tự ti.
Ở thế giới bên ngoài, phía trước phía sau phòng khách chỉ còn lại những tiếng thở lạnh ngắt.
“Phù Thanh Dung! Bà thấy mắt nhìn của bổn tọa kém lắm sao? Thái Hoa Động Thiên đâu phải thứ mà bà có thể tưởng tượng nổi? Làm sao một thằng nhóc với lai lịch không rõ ràng và thực lực cũng tạm ổn có thể so sánh được với cậu chủ Nhạc Diễn chứ?”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, nói.
Giọng nói vô cùng có lực.
Phù Thanh Dung muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác kiểu gì.
Ngay cả oán thú cấp năm khi đối mặt với Nhạc Diễn mà cũng có ý định tháo chạy, chỉ có thể nói là Nhạc Diễn quá mạnh.
Chỉ sợ là sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn cảnh giới bán bộ Tiên Tôn nhiều.
“Anh rể cũng không tồi đâu! Có lẽ, oán thú cấp năm gặp phải anh rể cũng phải quỳ và chạy ý chứ”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm một câu, giọng nói không hề che giấu.
Hiện giờ cô ta đã là fan cứng của Tô Minh rồi.
Với những cung bậc cảm xúc thay đổi, giờ đây trong lòng cô ta đều là vẻ sùng bái.
Dễ dàng giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ, vậy mà còn không giỏi sao?
“Không hiểu gì thì câm mồm đi!”, Huyền Tinh Bình quét nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái nói: “Cấp bậc của oán thú phân chia rất nghiêm ngặt. Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau được”.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý.
Đúng vậy!
Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau!
Còn Tô Minh lúc này lại không biết những lời bàn luận ở bên ngoài.
Anh có chút vui mừng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Thậm chí còn quên cả việc buông Huyền Sơ Tình đang ôm trong lòng.
Tại sao tâm trạng Tô Minh lại tốt thế?
Bởi vì sau khi giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong thì trong chớp mắt anh lại có được đồ tốt.
Ùm! Anh đã thu nó vào trong kho tàng huyết mạch.