Đây là muốn may sẵn váy cưới cho người khác đấy.
Nghĩ đến thực lực của Nhạc Diễn, mọi người đều cảm thấy thương xót cho Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
“Mau vào đi! Còn đợi gì nữa?”, Lạc Ngưng Nhi sắp sốt ruột chết mất, cô ta ước gì bây giờ có thể đẩy Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiến vào cửa của bí cảnh.
Như thế hai người sẽ biến mất, lúc Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến đi ngang qua cũng có thể phát hiện ra lối vào bí cảnh.
Không phải sao?
Nhưng Tô Minh và Huyền Sơ Tình đứng bên vách núi cứ như đang ngắm phong cảnh ấy.
Cô ta cũng lo lắng đến độ rối bời.
Lúc này…
Trong bí cảnh.
Bên vách núi.
“Chúng ta vào thôi”, đôi mắt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình sáng lên, cực kỳ phấn khích, cô ta có hơi không thể chờ được rồi.
“Không vội!”, Tô Minh lại lắc đầu: “Đợi một chút”.
“Tại sao phải đợi?”, Huyền Sơ Tình khó hiểu nói.
Tô Minh chỉ cười không đáp lời.
Lẽ nào anh phải nói ra là thần hồn của anh đã cảm nhận được Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đang đến gần sao?
Cái này không quan trọng.
Quan trọng là sợ rằng Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến vẫn chưa phát hiện có một con oán thú bán bộ cấp sáu đang theo phía sau hai người họ.
Hơ hơ…
Có điều oán thú bán bộ cấp sáu đó rất thận trọng, theo ở phía sau Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến, chỉ theo đuôi thôi chứ không ra tay.
Dường như muốn tìm cơ hội thích hợp.
Oán thú bán bộ cấp sáu là mục tiêu có giá trị tích điểm cực kỳ cực kỳ nhiều.
Không thể bỏ qua!
Điểm tích lũy dâng đến tận cửa là món lợi béo bở.
Từng giây từng phút trôi qua.
Sau mười lăm phút.
Nhạc Diễn đang di chuyển bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía vách núi Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đứng, sắc mặt hơi kỳ lạ nói: “Thi Yến, hình như chúng ta gặp bạn cũ rồi”.
“Bạn cũ?”, Huyền Thi Yến khó hiểu, tất nhiên cô ta không có khả năng cảm nhận như Nhạc Diễn nên vẫn chưa cảm nhận được gì.
“Đi thôi, qua đó xem thử, vách núi kỳ lạ đó có gì đặc biệt sao?”, Nhạc Diễn lẩm bẩm một câu rồi đi thẳng về phía vách núi.
Ở bên ngoài.