Sau đó…
Họ đều ngây người ra.
“What! Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”
“Phù… Phù Dịch… Ở cảnh giới Tiên Tôn tầng tám rồi?”
“Đùa à?”
“Chẳng phải hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám sao?”
…
Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nhìn Phù Dịch với vẻ đờ đẫn.
Trong đầu lập tức như có tiếng nổ lớn. Hắn lập tức hiểu được, chẳng trách mà sông Tiên không có phản ứng gì với mình.
Thì ra là đang đợi Phù Dịch.
Chẳng trách mà sông Tiên lại xuất hiện, cũng là vì Phù Dịch.
Tùy Tiềm thấy chấn động, sau đó là đố kỵ, tiếp nữa là xót xa, cuối cùng là chấp nhận.
Nếu như một người mạnh hơn hắn không nhiều lắm mà có thể khiến sông Tiền xuất hiện thì chắc chắn hắn không cam tâm.
Nhưng một người trước kia ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám mà giờ là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám thì hắn không có dũng khí không cam tâm đó.
“Cậu chủ Phù Dịch! Anh giấu mình kỹ quá đấy! Chúc mừng anh!”, Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nói, trong lời nói có chút lấy lòng. Không còn cách nào khác, Phù Dịch sắp bay lên trời rồi, lúc này mà không lấy lòng thì sau này không biết có cơ hội không.
Phù Dịch gật đầu nói: “Cậu chủ Tùy giấu mình cũng tốt, đã ở cảnh giới Tiên Tôn tầng hai rồi. Chúc mừng”.
Nói xong, Phù Dịch và Phù Nhẫn đều đi về phía bờ rồi đi về phía bia Hà.
Khi nhìn thấy chữ trên đó, Phù Nhẫn vui mừng nói: “Phù Dịch! Sông Tiên dành cho anh đấy”.
Phù Dịch đỏ mặt lên, nói không kích động thì không phải. Bởi vì chắc chắn uy lực của nó là vô cùng lớn.
Nhưng rốt cuộc làm thế nào mới lấy được món quà sông Tiên kia? Đây mới là vấn đề.
Phù Dịch ngẩng đầu lên nhìn về phía sông Tiên.
“Tránh ra một chút đi!”, Phù Nhẫn bắt đầu bắt mọi người tránh ra, nếu không, đợi lát nữa những người đứng gần cũng nhận được chút lợi ích từ món quà sông Tiên. Như vậy chẳng phải là thiệt thòi sao? Bởi vốn dĩ tất cả đều thuộc về Phù Dịch.
“Vâng vâng vâng”, mặc dù mọi người có chút tiếc nuối và không vui nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lùi về sau.
“Tại hạ là Phù Dịch, có may mắn thức tỉnh sông Tiên? Không biết Tiên Hà tiền bối có gì căn dặn không ạ, tại hạ nhất định sẽ hoàn thành”, Phù Dịch đứng thẳng người nhìn sông Hà vô tận, chắp tay cung kính lớn tiếng nói.
Giọng nói quyết đoán, tràn đầy tự tin và ý chí.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy mà đều với vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng… Phù Dịch nói xong mà không có động tĩnh gì.
Đúng thế! Không một chút động tĩnh.
“Lẽ nào phải dùng bằng máu?”, Phù Dịch lẩm bẩm, trong lòng khẽ động. Trên ngón tay đã rách một lỗ lớn. Hắn ta giơ tay lên rồi bắn một giọt máu về phía sông Tiên.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là…