Có thể nhìn thấy rõ, có dòng lửa đang sục sôi trong lò giống như nham thạch màu đỏ đen sôi trào.
Còn có một thanh kiếm bị sáu dây xích trong lò luyện hồn Lục Đạo quấn chặt.
Ngọn lửa trong lò không ngừng thiêu đốt thanh kiếm đó.
Mặc cho thanh kiếm có ‘giãy dụa’ kiểu gì thì cũng không thoát được dây trói của xích sắt.
Đồng thời còn có khí tức như nuốt trọn thần hồn của người khác, thông qua xích sắt truyền vào bên trong thanh kiếm.
Có thể thấy rõ, thanh kiếm đã bị gãy nát và bị ăn mòn không khác gì đồ đồng nát.
“Chủ nhân! Tôi nhớ Người quá!”, đúng lúc này bên tai Tô Minh đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói vô cùng trong trẻo, là của một người con gái. Dường như người này còn rất trẻ, chắc là cô bé tầm sáu bảy tuổi.
Không ngờ kiếm hồn Xương Kiếm lại là một cô bé?
Tô Minh không lên tiếng nhưng trong lòng khẽ động.
Ma La Kiếm anh nắm trong tay và rồi…
“Xoẹt, xoẹt…”, sáu kiếm liên tiếp.
Cộng với Thiên Vẫn Kiếm ý, sáu kiếm chém ra rồi rơi trên lò luyện hồn Lục Đạo, rơi lên sáu xích sắt đang khóa chặt kiếm hồn Xương Kiếm.
“Cheng, cheng…”, âm thanh giòn tan, sáu tiếng liên tiếp.
Xích sắt bị cắt đứt.
“Chủ nhân! Người khôi phục được ký ức tiền kiếp rồi sao?”, kiếm hồn Xương Kiếm vừa kinh ngạc, vừa kích động, nói.
“Vẫn chưa!”, Tô Minh nói.
Đồng thời lúc này, kiếm hồn Xương Kiếm xuất hiện trong bội kiếm đã bị ăn mòn thành đồng nát của Quỷ bà bà.
Nó đã được giải thoát, sau đó thoắt cái đi đến trước mặt Tô Minh.
Đó là một bóng dáng thần hồn của một cô gái, mở to hai mắt, chớp chớp và nhìn Tô Minh với vẻ kích động.
“Vậy thì thực lực của chủ nhân, đặc biệt là Thiên Vẫn Kiếm ý…”, kiếm hồn Xương Kiếm không hiểu, nói.
Nếu chưa khôi phục được ký ức tiền kiếp thì sao chủ nhân có thể lĩnh ngộ được Thiên Vẫn Kiếm ý khi chưa đầy 30 tuổi? Lại còn là Cửu Đoạn nữa?
“Có chút may mắn!”, Tô Minh nói tiếp: “Cô tên là gì?”
“Linh Nhi ạ!”
“Linh Nhi! Cô vào trong thanh kiếm này trước đi!”, Tô Minh chỉ lên vòng tay Ma La Kiếm mình đang đeo trên cổ tay.
Linh Nhi nhìn Ma La Kiếm, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn một chút, ấp úng nói: “Chủ… Chủ nhân! Kiếm này quá khủng khiếp! Vô cùng khủng khiếp!”
“Nó có tên là Ma La Kiếm, tôi tình cờ có được thôi. Cô có thể nhìn ra nó có cấp bậc gì không?”, Tô Minh hỏi.
“Tôi… Tôi không nhìn ra, không ngờ lại có thanh kiếm mà Linh Nhi không thể nhìn ra cấp bậc. Quá đáng sợ”, giọng nói của Linh Nhi có chút thất vọng.
“Không thể nhìn ra sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, sau đó lại nói: “Linh Nhi! Cô hãy vào Ma La Kiếm trước đi”.
“Cảm ơn chủ nhân!”, Linh Nhi mừng rỡ. Có kiếm linh nào không thích mình được kết hợp với một thanh kiếm vô cùng mạnh như này đâu?