"Nhưng nếu chị đi thì có nguy hiểm gì không ạ? Ngưng Nhi nghe nói ba người đứng đầu bảng xếp hạng Thăng Hồng cũng để mắt đến nền văn minh chết Hoang Diệm, thậm chí còn có cả... các thế lực ở Tiên quốc nữa", Lạc Ngưng Nhi nói tiếp.
"Tinh Bình, bà đi cùng Sơ Tình đi", Huyền Chân Dương nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Vâng!", Huyền Tinh Bình gật đầu cái rụp, trông bà ta không có vẻ gì là khó chịu. Biểu hiện này làm mọi người đều bất ngờ vì hễ ai họ Huyền cũng biết Huyền Tinh Bình là một người nghiêm khắc, cứng rắn, mặc dù thiên phú của Huyền Sơ Tình rất cao, thậm chí không kém Huyền Mục bao nhiêu nhưng chẳng chịu cố gắng luyện võ. Thế nên Huyền Tinh Bình không biết bao nhiêu lần mắng vốn hoặc nhằm vào Huyền Sơ Tình, công khai hay bí mật gì đủ cả.
Đáng ra Huyền Tinh Bình sẽ phản đối, hoặc dù đồng ý cũng sẽ chửi bới, nói mát Huyền Sơ Tình đôi câu khi bị gia chủ cử đi bảo vệ cô ta mới phải.
Còn bây giờ...
Huyền Tinh Bình trông rất kính cẩn, không hề nhặng xị gì cả, còn có chút gì đó không thể tưởng tượng được, cứ như thể bà ta khá sợ Huyền Sơ Tình vậy.
Thật là kỳ lạ.
Lạc Ngưng Nhi nhịn cười nhìn cảnh tượng này.
Cô ta thầm nói: Không ngờ cô cũng có ngày này đấy cô Bảy, sợ chưa nào? Có cho một trăm lá gan nữa cô cũng không dám nhằm vào hay bắt nạt chị ấy nữa đúng không? Nếu không, một ngày nào đó anh rể trở về, không dùng tay nghiền chết cô mới lạ.
"Lấy được cơ duyên gì từ trong nền văn minh chết Hoang Diệm không cũng không quan trọng, phải ưu tiên an toàn", Huyền Chân Dương cẩn trọng dặn dò: "Sơ Tình, lần này ông bảo cháu đi là vì muốn cháu nhớ mặt những thiên tài xuất sắc nhất trong nền văn minh cấp hai. Lực lượng để ý đến nền văn minh chết Hoang Diệm ngoài nền văn minh Trạch chúng ta còn có nền văn minh Hi, nền văn minh Thượng, vân vân. Có thể nói gần như cả nền văn minh cấp hai trong vực Hư Không đều mưu đồ có được nền văn minh chết Hoang Diệm”.
Huyền Sơ Tình hơi mất bình tĩnh, gật đầu trịnh trọng.
....
Nền văn minh Hi.
Tại nhà họ Hữu Cầm.
"Mẹ ơi, con không muốn đi nền văn minh chết Hoang Diệm, con có phải tu giả võ đạo thuộc tính Hỏa đâu", trong đại sảnh cổ kính và xa hoa, Hữu Cầm Bảo Bảo đứng sau lưng vừa bóp vai cho người phụ nữ trung niên vừa làm nũng.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt đã khắc đầy dấu vết của năm tháng, vừa trang nhã, sang trọng vừa hiền hòa.
Ngồi bên cạnh là một người có tuổi đội nón tròn đang thưởng thức trà, điềm nhiên như không.
"Tề Nhi rủ con đi nền văn minh chết Hoang Diệm mà Bảo Bảo. Mẹ không mong con sẽ lấy được gì khi đến đó, chỉ mong con và Tề Nhi sẽ bồi dưỡng tình cảm thôi. Dù gì hai đứa cũng không còn nhỏ, sắp kết hôn rồi", người phụ nữ trung niên mỉm cười khuyên nhủ: "Bảo Bảo à, con lớn rồi, không được bướng".
"Con không chịu đâu!", Hữu Cầm Bảo Bảo lắc đầu nguầy nguậy: "Con không muốn kết hôn, kết hôn với tên Hình Tề đó lại càng không. Con không chịu!"
"Tề Nhi thì sao? Bộ không xứng với con hay gì?", người đàn ông trung niên đội mũ tròn đặt tách trà xuống, hừ lạnh khiển trách Hữu Cầm Bảo Bảo: "Con đi mà hỏi người ta xem họ nói thế nào về việc con và Tề Nhi đính hôn? Ai cũng nói con tích đức tám đời, cúng bái tổ tiên nhiều lắm mới được vậy đấy có hiểu không!"
"Tức là con không xứng với anh ta chứ gì? Thế thôi đừng làm trễ nãi thời gian của anh ta nữa! Có nói gì con cũng không kết hôn với anh ta đâu!", Hữu Cầm Bảo Bảo phản đối.
"Bảo Bảo, Tề Nhi ưu tú thật đấy. Khoan nói đến địa vị của nhà họ Hình tại nền văn minh Hi chúng ta, chỉ việc Tề Nhi chưa được một trăm nghìn tuổi đã đến cảnh giới Tiên Hoàng, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Hi Long của nền văn minh Hi thôi cũng giỏi lắm rồi. Con tìm đâu ra một cậu con trai vừa tài vừa điển trai như thế?", người phụ nữ nghiêm giọng.