“Cố Tống sao thế?”, Tư Đồ Diên mỉm cười thấy sắc mặt của Tống Cẩm Phồn một hồi xanh lại trắng, mang theo chút bỡn cợt hỏi.
“Tiểu sư muội e rằng do biết được anh Tư Đồ là học viên của học viện Kỷ Nguyên nên hối hận năm đó còn non trẻ và thiếu hiểu biết, trực tiếp từ chối cuộc hôn nhân đáng lẽ được người người ca tụng kia chăng?”, Bạch Mộc Huyên trêu đùa.
Tống Cẩm Phồn không hé lời.
Thay vào đó, tinh thần âm thầm chuyển động, xé rách chú đưa tin!
Liên lạc với chị Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư.
Chị Nhược Dư và bản thân giống nhau, cũng đều vì sở hữu tài năng võ đạo đặc biệt mà được dì Nam gửi đến các thế lực khác để tu luyện và trải nghiệm.
Hơn nữa, chị Nhược Dư ở tại Thiên Nhẫn Tông cách Vô Lượng kiếm thành không quá xa.
Nếu dồn toàn lực lên đường thì có thể đến đây sau một hai tiếng nữa.
Có thể đuổi kịp tới.
Bên cạnh đó, vì Thiên Nhẫn Tông càng tàn khốc và nguy hiểm hơn so với Vô Lượng kiếm thành, cũng là môn phái đáng sợ theo đuổi giết chóc với những quy tắc tàn bạo và tỷ lệ tử vong cao nhất tại nền văn minh cấp ba, vì sự an toàn, theo bên cạnh chị Nhược Dư chỉ có một bà lão bảo vệ với thực lực siêu mạnh.
Mặc dù bà lão bảo vệ kia cũng làm việc dưới quyền dì Nam nhưng năm đó vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà rơi vào kiếp sinh tử, là chị Nhược Dư đã cứu bà lão ấy một mạng!
Do đó vẫn luôn một lòng trung thành đến nay.
Nếu chị Nhược Dư cầu xin bà lão bảo vệ đó, khả năng cao có thể đến đây cứu giúp anh Tô, đồng thời cũng sẽ không thông báo tin tức lại cho dì Nam.
“Chị Nhược Dư, chị phải đến nhanh lên!”, Tống Cẩm Phồn báo xong tin rồi hồi hộp chờ đợi.
Cùng lúc đó.
Tại Thiên Nhẫn Tông nơi xa.
Trong một lầu gác độc lập cao vút trên đỉnh núi hình lưỡi đao chọc trời.
Tiêu Nhược Dư vốn đang chìm trong trạng thái tu luyện bỗng nhiên mở mắt.
Đôi mắt đẹp lấp lánh rực sáng.
Đọc nhanh tin nhắn.
Sau đó…
Giật mình kinh ngạc!
Vui mừng khôn xiết!
Cuối cùng là gấp gáp…
Cảm xúc của cô dao động rất lớn.