Bà lão ẩn nấp trong hư không đương nhiên là bà lão Trầm Yên.
Bà lão Trầm Yên không ra mặt, không để lộ bất cứ hành tung nhỏ nào của bản thân. Lúc này chỉ đứng trong hư không quan sát kịch hay.
Nếu như Tô Minh tự tìm đến cái chết, chết trong tay Tư Đồ Diên không phải càng tốt sao? Càng đỡ tốn sức sao?
"Con kiến của nền văn minh võ thấp đúng là vô tri, cũng khó trách chủ nhân thế nào cũng không muốn cho cô Chỉ Tình có bất cứ liên quan gì đến người thanh niên này, thậm chí còn đã hạ quyết tâm giết chết cậu ta", bà lão Trầm Yên thầm nghĩ trong lòng.
Tô Minh một người có cảnh giới thấp kém Tiên Vương tầng chín mà lại dám đồng ý lời khiêu chiến của Tư Đồ Diên, còn muốn không chết không xong, đúng là hết chỗ nói.
Có những lúc, bạn sẽ rất khó tượng tượng được một con kiến có thể vô tri đến mức độ nào!
Chính lúc này.
Giữa sân.
"Cậu Tô, mời", Tư Đồ Diên đưa tay ra hiệu xin mời.
Hắn ta mời Tô Minh ra tay trước.
Chút tư thái này vẫn nên phải có.
Dù sao hắn rất chắc chắn, một chiêu thôi cũng đủ để nghiền nát con kiến đến cảnh giới Tiên Tôn cũng không phải này, cho nên, thái độ tôn trọng một chút, kiếm điểm thanh danh, không phải rất tốt sao?
"Vậy tôi ra tay nhé, anh Tư Đồ phải nghiêm túc chút đó, đừng để tôi giết trong giây lát, thực lực của tôi rất mạnh đấy", Tô Minh có lòng tốt nhắc nhở.
Đám người Tiêu Quân, Bạch Mộc Huyên đứng bên cạnh đều không kiềm chế được mà sắc mặt lập lòe, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Cũng đúng khoảnh khắc này...
"Sinh Mạng Lưu Phóng ", Tô Minh giơ tay lên chỉ.
Nháy mắt.
Thu nạp sinh mạng.
Lưu đày vô tận.
Vạn vật mất đi khí tức, hư không lụi tàn.
Chỉ có quầng sáng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao phủ, tựa như thiên hà lướt qua trời đất, du đãng yên lặng, phô thiên cái địa, tựa như thuấn di chớp mắt đã đến trước mặt Tư Đồ Diên.
Tô Minh vừa ra tay.
Mộng.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chỉ còn lại sự mông lung.
Cảm giác chấn động tròng mắt như muốn nổ tung!
Cho dù mọi người không phải là Tư Đồ Diên bị Sinh Mạng Lưu Phóng thuật nhắm vào, nhưng lúc này da đầu cũng tê rần, đánh hơi được mùi vị nguy hiểm đến cực hạn.
Một cảm giác dường như sinh mệnh lực, thần hồn, tinh thần, căn cơ võ đạo của bản thân đều... đều bị lưu đày.
Tương đối khủng bố.