Đồng thời.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đỉnh núi tròn trịa, cao chót vót và tràn ngập sát khí kia đột ngột bị cắt lìa khỏi thân núi.
Bị một kiếm của Tô Minh cắt đứt lìa.
Nó như một thanh gươm sắc bén chặt vào cây măng non vậy.
Chỉ như vậy mà thôi.
“Ông muốn nói gì?”, Tô Minh thờ ơ hỏi trong không gian im lặng đầy chết chóc.
Đồ Kỳ đúng là có lời muốn nói.
Muốn cầu xin hoặc tuyệt vọng, mắng chửi nguyền rủa đe dọa…
Tuy nhiên…
Còn cơ hội nói không?
Không có!
Trong khoảnh khắc đầu tiên sau khi mũi kiếm của Tô Minh xuất hiện cắt đứt ngọn núi của ông ta, có lẽ còn chưa cần dùng đến 1 cái hít thở thì nó đã cắt qua cổ họng ông ta.
Đồ Kỳ vô thức ôm cổ mình…
Nhưng, máu tươi vẫn tràn qua các ngón tay ông ta.
Màu máu đỏ tươi.
Rất bất mắt.
Đồ Kỳ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ không cam lòng.
Ông ta là Đồ Kỳ, từ khi luyện võ đã nổi tiếng yêu nghiệt và tàn bạo, nổi tiếng trong liên minh nền văn minh cấp 3, Thiên Nhẫn Tông cũng ngày càng thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của ông ta.
Không hề khoa trương mà nói rằng, ông ta là tông chủ vĩ đại nhất của Thiên Nhẫn Tông, ông ta không ít lần vọng tưởng mình có thể đưa Thiên Nhẫn Tông trở thành nền văn minh cấp 4.
Dã tâm của ông ta cực kỳ lớn, thực lực và thiên phú của ông ta xứng đáng với tham vọng đó.
Ông ta vẫn chưa đến 100 triệu tuổi, vẫn còn rất trẻ. Còn có một cuộc sống dài vô tận để đạt được những hoài bão và mục tiêu mà mình mong muốn.
Nhưng bây giờ…
Chết!
Cái chết đến rất đột ngột.
Cái chết gọn gàng và sạch sẽ.
Sao ông ta có thể cam tâm cơ chứ.