Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2463: C2463: Quá đáng sợ



"Vẫn còn một điểm vô cùng quan trọng, trong phòng ngủ của cô Hà có Lưu Ảnh trận pháp, điểm này, bà lão Trầm Yên thân là cường giả cảnh giới Tiên Tổ tầng bảy tầng tám, một khi bước vào phòng của cô thì nhất định phải biết", Tô Minh lại nói: "Nếu như bà lão Trầm Yên thật sự nghe lời Nhược Dư, tới tập kích ám sát cô, nhìn thấy Lưu Ảnh trận pháp thì hoặc là không ra tay nữa, nói cách khác, chẳng phải là đã để lộ nhược điểm? Hoặc là lén lút chặt đứt Lưu Ảnh trận pháp trước rồi mới ra tay, nhưng bà lại cứ..."

Nói đến đây, rất nhiều người đều đã xác định được quả thực, bà lão Trầm Yên trong đá lưu ảnh này có lẽ không phải là bà lão Trầm Yên thật sự.

"Cảm ơn tiền... tiền bối giải đáp!", Hà Thanh Y hít sâu một hơi, cúi người thật thấp xuống, tiếp theo đột nhiên giơ tay lên đánh một chưởng thật mạnh lên cánh tay còn lại của cô ta, khiến cánh tay còn lại đó đứt gãy, vỡ nát.

Huyết vụ mờ mịt.

Hà Thanh Y vốn đã trọng thương, sắc mặt lại càng tái nhợt ra như người chết!


"Hiểu lầm Tiêu Nhược Dư là lỗi của tôi, tôi tự... tự chặt chứt một cánh tay để xin lỗi Tiêu Nhược Dư!", Hà Thanh Y nghiêm túc nói, kể ra cũng là một người cứng cỏi, cũng là một người thông minh.

"Ừ", Tô Minh ừ một tiếng, anh cũng có chút bội phục Hà Thanh Y, dám ngay lập tức chặt đứt cánh tay, không tệ.

"Không có gì, đều là hiểu lầm thôi", Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng, vốn không có liên quan gì tới Hà Thanh Y, Hà Thanh Y cũng là người bị hại, hơn nữa, dựa vào việc tự đánh gãy một cánh tay của Hà Thanh Y, thương thế này e là cả đời cũng không thể hoàn toàn lành lặn. Không phải ai cũng như Tô Minh, có thể tự khỏi một trăm phần trăm, những người tu luyện võ đạo khác cho dù thực lực chí cường, cho dù có thể cụt tay trùng sinh, nhưng suy cho cùng cũng không thể lấy lại được cánh tay nguyên vẹn 100% như cũ, sẽ ảnh hưởng tới võ đạo. Có thể nói, Hà Thanh Y tự chặt đứt một cánh tay là tương đối có thành ý.

"Tô Minh, vậy nên là Nam Phượng Vân cố tình hãm hại, mục đích là khiến tôi chết trong tay Thiên Nhẫn Tông", Tiêu Nhược Dư đã hiểu ra, nhất là sau nghi nhe Tống Cẩm Phồn thì thầm kể lại vài chuyện giữa Tô Minh và bà lão Trầm Yên xảy ra trong hư không ở Vô Lượng kiếm thành.

Trong lòng Tiêu Nhược Dư thật sự không thể bình tĩnh, cô ta vốn dĩ tin tưởng bà lão Trầm Yên như vậy... mà bà ta lại là người bên cạnh Nam Phượng Vân!

Chẳng trách, chẳng trách mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Bây giờ nghĩ lại quả thực là tận tâm.


Đúng lúc này.

Đột nhiên!

Tiêu Nhược Dư biến sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch....

"Nhược Dư, sao vậy?", Tống Cẩm Phồn lo lắng hỏi

Sắc mặt Tô Minh cũng hơi thay đổi, nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.

"Bà lão Trầm Yên chết rồi", Tiêu Nhược Dư khẽ run rẩy nói, trong giọng nói có chút bi thương. Cho dù bà lão Trầm Yên là người do Nam Phượng Vân cài vào, nhưng suy cho cùng, tới cuối cùng cũng không phản bội cô ta.


"Nhất định là do Nam Phượng Vân phái người ra tay", Tống Cẩm Phồn sắc mặt hơi tái đi, toàn thân run rẩy. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy kinh hãi, phải biết rằng, trước đó, sâu trong lòng bọn họ trên thực tế vô cùng vô cùng cảm kích Nam Phượng Vân, dù sao Nam Phượng Vân đối xử với họ rất tốt, nào ngờ...

Quá đáng sợ.

Vừa nghĩ đến gương mặt dịu dàng, từ bi, lúc nào cũng nở nụ cười ôn nhu đó của Nam Phượng Vân là lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

"Tương lai tôi sẽ đích thân giết chết Nam Phượng Vân, cũng coi như báo thù cho bà lão Trầm Yên", Tô Minh lên tiếng an ủi Tiêu Nhược Dư một câu. Tô Minh cũng khá kính phục bà lão Trầm Yên, bởi vì anh chắc chắn, bản thân bà lão Trầm Yên cũng biết rất rõ khi bà lựa chọn nói ra tất cả, phản bội Nam Phượng Vân thì mạng không còn giữ được lâu nữa. Nhưng bà vẫn lựa chọn nói hết ra tất cả, có lương tri và giới hạn của bản thân, xứng đáng kính nể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.