Trong sảnh Vạn Bảo rộng rãi xa hoa, từng vị cung phụng, trưởng lão đã đi vào, mỗi người đi vào đều có vị trí của mình, ngồi xuống sau đó ngoan ngoãn uống trà chứ không nói chuyện.
Mà ngồi ở vị trí chủ tọa chính là thiếu hội trưởng Lam Tuyết.
Lam Tuyết mặt không cảm xúc, tuyệt đẹp nhưng băng lạnh. Cả người tựa như một khối băng đã đông kết triệu năm vậy.
Cô ngồi ở đó, mơ hồ cho người khác cảm giác rất lạnh lẽo, lạnh đến mức không dám ngước mắt lên nhìn.
Hội trưởng đã bế quan mấy năm, những năm gần đây, sự vụ lớn bé của thương hội Vạn Bảo đều do thiếu hội trưởng Lam Tuyết này xử lý, đưa ra chủ trương, đều đặn lần nào cũng đưa thương hội Vạn Bảo đi theo phương hướng chính xác.
Thương hội Vạn Bảo trong tay Lam Tuyết phát triển không ngừng, nên cũng khiến hàng trăm cung phụng, trưởng lão từng chút một tiếp nhận thiếu hội trưởng Lam Tuyết này.
Để đạt được điều này là không hề dễ dàng.
Dù sao, võ đạo của Lam Tuyết quá kém, đến cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải! Nói khó nghe thì cả tầng Vạn Bảo, không, có lẽ là cộng tất cả nền văn minh cấp ba lại cũng không dễ gì tìm ra được một cành củi khô bỏ đi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân!
Rất nhanh mọi người đã đến đông đủ.
"Thiếu hội trưởng, không biết cô tìm chúng tôi tới là có chuyện gì?", một vị cung phụng trong đó đứng lên, râu tóc bạc trắng, người này cũng là một trong những nhân vật đứng đầu trong hàng ngũ cung phụng, ước chừng đã hơn một tỷ năm tuổi rồi, đã rất già, võ đạo đạt tới Tiên Tổ tầng hai, hơn nữa, cũng đã làm cung phụng trong thương hội Vạn Bảo hơn tỷ năm, có thể nói là muốn thực lực có thực lực, muốn nội tình có nội tình, ông ta tên là Dư Phương Nhẫn, ông ta đứng ra hỏi đầu cũng không phải là lần đầu tiên.
"Học viện Kỷ Nguyên, Bàng Hoành đã giết chồng tôi, tôi muốn báo thù!", Lam Tuyết thẳng thắn, căn bản không muốn vòng vo tam quốc, cũng không đợi được nữa, sát tâm và ý muốn báo thù trong lòng quá vội vã rồi, vội vã đến cực điểm.
Thế nhưng.
Cô vừa dứt lời...
Yên tĩnh.
Tĩnh lặng như chết.
Đến tiếng hít thở cũng không có.
Những trưởng lão, cung phụng có mặt tại đó đều hoang mang.
Ước chừng sau vài lượt hô hấp.
"Thiếu hội trưởng, cô... cô không đùa đấy chứ?", Dư Phương Nhẫn run rẩy hỏi lại. Thiếu hội trưởng cực kỳ thông minh, việc này không cần nghi ngờ, sao có thể có tài năng kinh doanh nhiều như vậy, thông minh đến cực điểm như vậy mà lại nói ra được lời nói ngu xuẩn như thế?
Báo thù học viện Kỷ Nguyên?
Việc này... việc này còn vội muốn chết hơn là so với cho ông cụ ăn thạch tín!
"Tôi không đùa", Lam Tuyết lắc đầu: "Các vị, Lam Tuyết biết học viện Kỷ Nguyên rất mạnh, nếu như thương hội Vạn Bảo chúng ta thật sự muốn đối đầu với học viện Kỷ Nguyên cũng là lấy trứng chọi đá, cho nên điều Lam Tuyết muốn là các vị trưởng lão và cung phụng đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công bằng, chỉ đối đầu với Bàng Hoành chứ không phải học viện Kỷ Nguyên".
Lam Tuyết biết rõ, nếu như coi cả học viện Kỷ Nguyên trở thành kẻ địch thì không ai dám đứng ra giúp cô cả.