Tiếp theo, có thể thấy rõ ràng, ngọn núi thần cao ngất như xuyên qua vòm trời, như ẩn như hiện, không phân biệt được là hư hay thực đó lại trở nên rõ rệt hơn rất nhiều, tầng tiên vụ như có như không ngăn cản tầm nhìn và bước chân đó biến mất, xuất hiện một cái lỗ hổng, nói chính xác hơn thì là một cánh cửa.
Thuận theo giọng nói đó có thể nhìn thấy mấy người trung niên đang đi từ bên trong ra.
"Thiếu hội trưởng, đây...", mấy người Triệu Định đã hoàn toàn hoảng loạn. Vốn dĩ vì lòng tham, vì khát vọng tài nguyên võ đạo cho nên mới cứng rắn, lấy hết dũng khí để tới đây, nhưng khi thật sự đứng ở đây rồi, lại nhìn thấy mấy người trung niên đang đi từ bên trong đó ra thì đều sợ hãi, đều tỉnh táo lại, giống như người say rượu bị tạt cho một gáo nước lạnh vậy, toàn thân rét run!
Mấy người trung niên đi từ trong ra ai ai cũng đều có cảnh giới Tiên Tổ, hơn nữa đều là Tiên Tổ hai ba tầng.
Nhìn lại cảnh giới của mấy người Triệu Định, Chu Phương thì chẳng thấm vào đâu.
Nhưng có những lúc, cảnh giới không phải là tất cả.
Đám người Triệu Định, Chu Phương nhìn từ khí tức có thể phán đoán ra, mấy người trung niên đi từ trong học viện Kỷ Nguyên ra đây về thực lực rất mạnh, ước chừng lực chiến đấu cao hơn cảnh giới không ít. Dù sao, nhẹ nhàng đánh chết đám người bên phía ông ta cũng không thành vấn đề.
"Xin hãy gọi Bàng Hoành ra đây!", Lam Tuyết không kiêu ngạo không siêm nịnh, nhìn về phía mấy người trung niên, thản nhiên lên tiếng.
Trên thực tế, nhìn kỹ thì trong ánh mắt của Lam Tuyết đã có ý định sẽ chết rồi.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ lại không biết học viện Kỷ Nguyên mạnh thế nào sao? Chẳng lẽ không biết đoàn người bên phía cô trước mặt học viện Kỷ Nguyên chỉ là con kiến thôi sao?
Cô đều biết hết!
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Tô Minh chết trong tay của Bàng Hoành trong đá lưu ảnh, cô đã muốn chết rồi.
Tô Minh một mình dưới địa phủ rất cô đơn đúng không? Anh nhất định rất cô đơn.
Cô phải xuống đó với anh.
Đương nhiên, cho dù có đi với anh thì chết cũng phải xứng đáng. Trước khi chết phải báo thù.
Chỉ cần Bàng Hoành ra, cô có vài người chuẩn bị ở phía sau và còn có con bài chưa lật vẫn chưa tiết lộ, có thể liều một phen, nếu vận may tốt thì có thể báo thù cho Tô Minh.
Đây mới là mục đích để cô tới đây.
Không phải cô ngây thơ mà là cô kiên định.
“Bàng Hoành chính là đệ tử nội viện của học viện Kỷ Nguyên tôi, há lại để cô muốn gặp thì gặp?”. Mấy người trung niên đi ra nhìn Lam Tuyết chằm chằm, vài người có hơi kinh ngạc, ừ, chỉ là kinh ngạc Lam Tuyết yếu như vậy, ngay cả cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải, quá yếu, yếu không thể tưởng tượng nổi!
Mà khi mấy người trung niên nhắc đến Bàng Hoành…
Rõ ràng vô cùng kính cẩn, tôn trọng.
Như vậy thật kỳ lạ.
Nhìn thấy vẻ mặt của mấy người trung niên như vậy, Lam Tuyết hay Triệu Định, Chu Phương cũng vậy, đều có chút tò mò… Mấy người trung niên này trong học viện Kỷ Nguyên là vị trí gì? Chẳng lẽ không phải mấy kiểu chấp sự của học viện Kỷ Nguyên sao?