Hơn nữa thực lực của đội trưởng Tần cũng không hề yếu, thậm chí là khá mạnh!
Cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong, hơn nữa rõ ràng thực lực còn mạnh hơn cả cảnh giới.
Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong, kém đội trưởng Tần mấy chục cảnh giới mà.
Làm sao có thể dùng hai ngón tay mà kẹp chặt được kiếm?
Đùa gì vậy?
Nhưng thực tế đúng là như vậy.
Bản thân đội trưởng Tần cũng vô cùng chấn động nhưng ông ta cũng hung hăng ra tay.
Tiên nguyên cũng vận chuyển và xoay vòng, cánh tay và cổ tay đều như bùng nổ tiên nguyên.
Nhưng…
Cũng vô dụng!
Lưỡi kiếm cũng không hề nhúc nhích, dường như bị khóa chặt sau khi bị Tô Minh dùng hai ngón tay kẹp chặt.
Đội trưởng Tần cảm giác như hơi thở của mình cũng khó khăn hơn, đúng là bị hù dọa một phen.
Sức mạnh thuần túy này đúng là khiến người khác kinh hãi.
Nhưng, thoắt một cái đội trưởng Tần lại cười nham hiểm, nói: “Bổn tọa còn có một kiếm nữa, cậu không tránh được đâu”.
Lời nói vừa dứt thì đầu Tô Minh nghiêng sang trái, một đường kiếm quang lướt qua vô cùng chói mắt. .
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Kiếm nguyên được ngưng tụ đến mức khó có thể tưởng tượng, khống chế cũng quá chuẩn.
Đội trưởng Tần là người có thể dùng được hai kiếm liền lúc, một kiếm bị hai ngón tay của Tô Minh kẹp chặt, vậy còn một kiếm nữa thì sao?
Hơn nữa với khoảng cách gần và mặt đối mặt như này đúng là theo kiểu cận chiến. Vậy thì đòn tấn công của kiếm còn lại có thể coi là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.
Ông ta giơ tay lên rồi chỉ kiếm về phía đầu Tô Minh.
Quá nhanh, quá hiểm và quá độc ác.
Trong thoáng chốc căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng lại.
Chỉ nhìn thấy lưỡi kiếm kề trên đất Tô Minh, vô cùng rõ nét, vô cùng xác thực.
Bàng Hoành thở dài một tiếng. Vốn dĩ Tô Minh dùng hai ngón tay kẹp chặt kiếm của đội trưởng Tần thì hắn ta còn có chút phấn khích và mong đợi. Có lẽ con kiến này không phải là kiến vô dụng, thật sự có thể khiến mình cảm thấy thú vị khi đánh cận chiến thì sao?
Nhưng thật không ngờ…
Cũng chỉ là con đom đóm chớp nhoáng mà thôi.
Nhưng….
Vẫn chưa đợi Bàng Hoành nghĩ xong thì…