Vì vậy, sâu thẳm trong tim hắn ta vẫn luôn cảm thấy tự tin và tự phụ.
Nhưng hiện giờ trước mặt…
Đòn đả kích này quá lớn!
Bàng Hoành gần như có thể khẳng định, kể cả lát nữa có thể đánh bại được Tô Minh thì hắn ta phải thừa nhận, về thiên phú võ đạo và thành tựu sau này mình còn lâu mới là đối thủ của chàng trai trước mặt này.
Chưa đến 30 tuổi, chưa đạt đến cảnh giới Tiên Tôn, sao có thể trong một phút mà giết được đội trưởng Tần ở cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong chứ?
Bàng Hoành nghĩ lại mình, khi mình mới 30 tuổi mà chưa đạt đến cảnh giới Tiên Tôn thì sức chiến đấu của mình là như thế nào?
Phép so sánh này khiến Bàng Hoành cảm thấy dường như mình chả là cái gì sất.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh rồi rơi vào hoài nghi bản thân mình.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tu luyện võ đạo của Bàng Hoành có cảm xúc như thế. Thậm chí, hắn ta còn vô hình cảm nhận được võ đạo của mình bắt đầu hỗn loạn, dường như sắp bước lên cảnh giới tâm ma.
Cũng may, trong lúc quan trọng…
“Hoành Nhi! Còn nhớ trước đây sư tôn từng nói với con, nếu như có một ngày con gặp phải một thiên tài mà con tự thấy không thể bằng họ thì con nên làm thế nào không?”
Đó là giọng nói của sư tôn Bàng Hoành. Giọng nói già nua, trầm đục, bá đạo và nghiêm túc.
Giọng nói của tam trưởng lão đến từ nội viện của học viện Kỷ Nguyên.
Lúc này khí tức của Bàng Hoành lập tức biến đổi.
Nên làm thế nào?
Đúng vậy! Sư tôn đã từng hỏi hắn ta như thế.
Năm đó câu trả lời của hắn ta là: Nghĩ tất cả các cách giết chết đối phương.
Nếu đã không so được thì phải giết chết đối phương thôi. Vậy thì họ sẽ không thể tung đòn tấn công nữa.
Bàng Hoành đã hiểu ra.
“Nghĩ tất cả các cách để giết chết đối phương. Như vậy thì tâm ý của mình sẽ tan vỡ và mình cũng không còn hoài nghi bản thân nữa”, Bàng Hoành lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt sáng lên.
Trong ánh mắt này lộ ra sát khí kiên định.
“Hà tất phải thế?”, Tô Minh cảm nhận được điều đó nên cảm thấy có chút bất lực. Vốn dĩ Lam Tuyết cũng bị tính kế nên trong lúc hoảng loạn mới tìm đến gây phiền phức cho Tô Minh. Chứ thật ra hắn ta cũng không có lỗi gì. Nếu được thì Tô Minh chỉ muốn dạy dỗ cho hắn ta bài học là thôi. Bởi vì theo như Tô Minh thấy, Bàng Hoành cũng không phải hạng người khát máu không biết điều. Nhưng nào ngờ…
Bàng Hoành lại dấy lên sát ý, sát ý vô cùng kiên định và sục sôi.
“Không chết không thôi! Xin mời!”, giọng nói của Bàng Hoành có chút biến đổi, đầy vẻ chói tai.
Mặc dù Tô Minh có thể dễ dàng giết chết đội trưởng Tần nhưng Bàng Hoành vẫn còn niềm tin là mình có thể giết được Tô Minh. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất. Nếu hôm nay không giết được Tô Minh thì sau này chắc chắn sẽ bỏ xa mình về thực lực.
Kể cả phải dùng đến những chiêu bài ức hiếp người khác thì cũng phải giết được Tô Minh.
“Được! Không chết không thôi! Dù sao thì sự việc cũng bắt nguồn từ người phụ nữ của tôi nên tôi nhường anh một chiêu. Sau chiêu này tôi sẽ không nương tay nữa”, Tô Minh nói.