Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2509: C2509: Bắt buộc phải chứng minh



Tiêu Hoàng lại bình tĩnh, không có cảm xúc gì, nhất định phải nói có gì thì chỉ có kinh ngạc, Tiêu Hoàng 19 triệu tuổi, một lòng tu võ, có thiên phú cực kỳ kiếm thấy trên con đường kiếm đạo, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng năm trung kỳ, nhưng nghe nói lực chiến đấu của anh ta vượt xa cảnh giới.

Ba vị viện tử đều mới trở về mấy ngày nay, có điều không giống với Nguyên Bảo, ba vị viện tử trở về đều cố ý thu liễm tung tích, không gây ra động tĩnh lớn như Nguyên Bảo.

"Viện trưởng bất công, để xem người kết thúc như nào?", Hà Bất Hưu thì thào tự nói, lẩm bẩm một câu. Hai ngày này, hắn ta đi rèn luyện ở bên ngoài trở về, cũng có nghe nói đến chuyện của Tô Minh, khá cạn lời.

Đối với Hà Bất Hưu, viện trưởng không nên tiếp nhận đệ tử, nếu như thật sự nhận vậy khác nào coi Hà Bất Hưu hắn không tồn tại sao?

Tuổi nhỏ thì nhất định là ưu thế tuyệt đối sao?

Hà Bất Hưu hắn thừa nhận, khi chưa đến 30 tuổi quả thực còn lâu mới có được chiến tích như Tô Minh - giết chết Bàng Hoành, đội trưởng Tần các kiểu.

Nhưng trường hợp tuổi trẻ thì cực kỳ yêu nghiệt về sau lại tụt dốc cũng không phải hiếm thấy trong số đông, cũng không phải là không có.

Từ lúc nào mà chỉ nhìn vào tuổi tác thế?

Hắn ta thật sự không cho rằng đến hơn 8 triệu tuổi, tên chó má Tô Minh gì đó chắc chắn còn mạnh được như hiện tại.


Chỉ có thể nói, viện trưởng cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm.

Lúc này, Nguyên Bảo đang chất vấn viện trưởng, mặc dù hắn cũng không ưa Nguyên Bảo, nhưng vẫn tỏ thái độ cười nói, nhìn viện trưởng xem àm thế nào xử lý việc này? . Nhanh mà không có q𝑢ảng cáo, chờ gì tìm nga𝙮 ﹛ T 𝗥 𝑢 M T 𝗥 U Y 𝑒 N.𝙑N ﹜

"Nguyên Bảo, nếu như con muốn chứng minh điều gì, vậy thì cuộc tập kích tới đây của Ngạn Tự, con là một trong những đệ tử tiêu biểu của học viện chúng ta, dùng thực lực để bảo vệ sự tôn nghiêm của học viện, lấy được thành tích tốt cũng có thể chứng minh rồi", Cố Hoàng Sí lên tiếng.

"Tô Minh đó sẽ xuất hiện nghênh chiến Ngạn Tự sao ạ?", Nguyên Bảo hỏi lại.

"Có thể sẽ vậy, cũng có thể không. Dù sao cậu ấy tuổi vẫn còn nhỏ, hiện tại là thuộc về các con, tương lai là thuộc về Tô Minh", Cố Hoàng Sí nói.

Nguyên Bảo chỉ đành bỏ qua.

Rất nghẹn khuất.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này khi đối mặt với Ngạn Tự, nhất định phải dùng thực lực mạnh nhất để chứng minh!


Không chỉ Nguyên Bảo, trên thực tế lúc này Hà Bất Hưu, Tần Hạt, Tiêu Hoàng và cả vài thiên tài nội viện đứng hàng đầu trong bảng danh sách xếp hạng nội viện, có ai là không nghĩ vậy chứ?

Viện trưởng đại nhân không nhận đệ tử cũng thôi đi, nhận đệ tử lại không phải bất kỳ ai trong số họ mà lại là một thằng ranh con vốn không phải đệ tử của học viện Kỷ Nguyên...

Cảm giác này tựa như viện trưởng đang đánh từng cái bạt tai lên mặt bọn họ vậy.

Ai không phải là yêu nghiệt siêu cấp?

Ai không phải là thiên tài vô song?

Ai không kiêu ngạo?

Bắt buộc phải chứng minh.

Giờ này phút này.

Trong mật thất.

Tô Minh mở hai mắt ra.

Anh đều đã nghe thấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.