Mà chiến lũy không gian vô cùng vô cùng kiên cố của đại bản doanh đời thứ ba rõ ràng run lên.
"Thật sự có thể ư?", Cố Hoàng Sí kinh ngạc nói.
Tô Minh đã dao động được chiến lũy không gian, bằng không chiến lũy không gian tuyệt đối sẽ không lay động.
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
Chiến lũy không gian đời thứ ba hoàn toàn biến mất, bị thôn phệ hết sạch.
Đại bản doanh đời thứ ba của Hạp Tự hoàn toàn biến mất rồi, dường như chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.
"Sư tôn, đồ nhi thu hoạch rất lớn, phải bế quan", Tô Minh bước tới, đi đến bên cạnh Cố Hoàng Sí nói.
"Ừ, con đã hấp thu nhiều khí tức kiếm đạo và cả chiến lũy không gian rộng lớn, quả thực phải bế quan trau truốt lại, nhất định phải gọt tỉa hoàn toàn, tuyệt đối không được để lại tai họa ngầm, dẫn đến căn cơ không vững. Nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ truyền âm cho sư tôn", Cố Hoàng Sí dặn dò nói, giọng điệu hết sức nghiêm túc thận trọng.
"Đồ nhi nhớ rồi ạ", Tô Minh gật đầu rồi định rời đi, nhưng lại bị Cố Hoàng Sí ngăn lại: "Nhóc Tô, đợi đã..."
Theo đó, Cố Hoàng Sí nói chuyện tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình một tháng sau ra.
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe.
Đợi Cố Hoàng Sí nói xong, mặc dù thần sắc Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng sự sắc lạnh trong ánh mắt lại thấu xương.
"Nhóc Tô, một tháng sau vi sư cùng tất cả trưởng lão của Hạp Tự, còn cả ba vị lão tổ đều sẽ cùng con tới nền văn minh Nam Khải", Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói: "Đến lúc đó, bất luận con muốn hủy diệt cả nền văn minh Nam Khải, hay là muốn giết chết cả Đạo Hằng tông, đều tùy vào ý con".
"Cảm ơn sư tôn", Tô Minh có chút chấn động, có chút cảm động, không thể không nói, Cố Hoàng Sí cũng được mà Hạp Tự cũng được, đều thật sự đối xử rất thật tình thật ý với anh.
Lòng người đổi lấy lòng người.
Hạp Tự không phụ ta, ta sẽ không phụ Hạp Tự.
"Được rồi, con đi đi", Cố Hoàng Sí cười nói, nụ cười ngốc nghếch vui tươi hớn hở. Có một người đồ nhi khiến ngay đến sư tôn là ông cũng phải cảm thấy tự ti như Tô Minh, thật là hạnh phúc đến phiền não, mơ hồ ông thậm chí còn mong đợi vạn năm sau sẽ tới đại hội đấu võ của tổng viện. Nghĩ đến tổng viện, trong lòng Cố Hoàng Sí lại run lên, ông đã từng tới tổng viện một lần, mà ký ức lần đó cả đời ông cũng không thể quên được, vẫn luôn nằm phủ bụi sâu trong thần hồn thức hải, vẫn luôn là một khúc mắc, có lẽ vạn năm sau cùng Tô Minh tới tổng bộ thì thật sự sẽ có một tia cơ hội giải thích khúc mắc này.
Sau khi Tô Minh rời khỏi, ba người lão tổ Hoành Nhất mới từ trong nơi ẩn nấp đi ra.
"Ẩn nấp cái gì chứ, tôi đã nói không cần nấp rồi, nhóc Tô chắc chắn đã phát hiện ra các ông, rõ ràng vừa nãy nó vô ý như cố ý liếc nhìn về phía không gian hư không mà chúng ta đang ẩn nấp đó", lão tổ Hoành Nhất nói một câu.
"Việc này...", Cố Hoàng Sí càng chấn động hơn, bởi vì cho dù là ông, muốn cảm nhận được nơi ẩn náu của ba vị lão tổ cũng không dễ dàng, hoặc có thể nói không làm được, vậy mà thằng nhóc họ Tô lại có thể làm được???
Trời đất!
Đồ đệ này của ông đúng là quái thai trong quái thai!
Đúng lúc này.