Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2582: C2582: Mạnh như vậy để làm gì chứ



“Dễ dàng ư? Không! Chị báo thù hai lần liên tiếp mà bị hắn trấn áp dễ dàng. Nếu không phải có đại khí vận thì khéo có mười cái mạng cũng chết rồi. Kể cả hiện giờ chị đã tiến bộ trăm lần thì vẫn chưa đủ. Em không biết hắn đâu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế, chỉ nói về thiên phú võ đạo thì chị không là gì so với hắn”, trong đầu Huyền Diễm Thiên Lan lại hiện lên khuôn mặt của Tô Minh. Đó là khuôn mặt khiến cô ta vô cùng khâm phục nhưng cũng rất oán hận, mặc dù đáng sợ nhưng cô ta vẫn khao khát đánh bại được.

“Thật sao?”, Lạc Thu Thuỷ đờ người ra. Trên đời này còn có người giỏi vậy sao? Nhưng điều này không quan trọng, Lạc Thu Thuỷ thở dài rồi mơ hồ cảm nhận… Thiên tài hay không, yêu nghiệt hay không thì cô ta đều thấy bình thường. Điều cô ta mong muốn nhất là gặp lại Tô Minh.

“Thở dài gì thế? Lại nhớ đến người đàn ông của em rồi à?”, Huyền Diễm Thiên Lan hỏi: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai mà lại khiến em ngày nhớ đêm mong đến vậy?”

“Hì hì! Em không nói đâu! Chẳng phải chị cũng không muốn nói ra kẻ thù của chị là ai sao?”, Lạc Thu Thuỷ cười khanh khách rồi lên trước một bước níu chặt tay Huyền Diễm Thiên Lan.

Mặc dù sắc mặt Huyền Diễm Thiên Lan lạnh lùng nhưng đối với Lạc Thu Thuỷ vẫn có phần nào thể hiện sự yêu quý cưng chiều.

Nói ra thì cô ta và Lạc Thu Thuỷ quen biết nhau cũng khá tình cờ. Lúc đó, Lạc Thu Thuỷ gặp phải nguy hiểm vừa hay gặp được Huyền Diễm Thiên Lan.

Huyền Diễm Thiên Lan có thể cảm nhận được nỗi bất lực và tuyệt vọng của Lạc Thu Thuỷ, dường như khiến cô ta nhìn ra chính mình trong mỗi lần đối mặt với Tô Minh.


Vì vậy cô ta không do dự gì mà cứu Lạc Thu Thuỷ.

Vốn chỉ là cứu thôi nhưng Lạc Thu Thuỷ cứ muốn báo đáp nên luôn ở bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan.

Dần dần hai cô gái xưng hô với nhau là chị em, còn có tình bạn thân thiết.

Nói cho cùng thì đều là những người cô đơn tìm đến nhau.

Có thể gọi là đúng người đúng thời điểm. Mặc dù không đến nỗi trở thành ruột thịt nhưng cũng coi nhau như chị em thân thiết.

Huyền Diễm Thiên Lan thích vẻ đẹp không tì vết, đơn thuần, lương thiện và không thích tranh giành với đời của Lạc Thu Thuỷ.


Còn Lạc Thu Thuỷ lại thích vẻ kiên định, dứt khoát của Huyền Diễm Thiên Lan.

Tất nhiên, đây chỉ là sự yêu thích và ngưỡng mộ đối với đối phương.

“Chị Thiên Lan! Chị thật sự muốn đến Kiếp tông sao?”, Lạc Thu Thuỷ lại hỏi.

“Ừm! Kẻ thù của chị chắc rất giỏi ở phương diện thể tu. Nếu chị muốn báo thù thì nhất định phải cố gắng ở phương diện này mới được. Kiếp tông là nơi lý tưởng để đến”, Huyền Diễm Thiên Lan nói.

“Nhưng chị Thiên Lan, chị đẹp như vậy, nếu thể tu thì liệu có xấu đi không?”, Lạc Thu Thuỷ hỏi với vẻ lo lắng.

“Ka ka…”, Huyền Diễm Thiên Lan không kìm nổi mà bật cười: “Thu Thủy! Em nói linh tinh gì đó? Em nghĩ thể tu là gì? Luyện ra cơ bắp sao? Đó là người bình thường thôi. Tu giả võ đạo như chúng ta luyện thể tu thì máu thịt cũng sẽ theo hướng hoàn hảo và mạnh hơn. Những người thể tu không những không bị ảnh hưởng đến nhan sắc mà những cô gái luyện cái này còn xinh đẹp hơn nhiều, da cũng đẹp hơn nữa”.

“Vậy á? Thế thì em cũng muốn luyện”, Lạc Thu Thuỷ ôm miệng, sau đó cười nói: “Hay thôi đi! Mệt lắm!”

“Em cũng thật là! Đàn ông thì có gì tốt chứ, tự mình mạnh lên vẫn tốt hơn”, Huyền Diễm Thiên Lan có chút cạn lời. Thiên phú võ đạo của Lạc Thu Thuỷ không hề kém nhưng tiếc là không có chí tiến thủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.