Ở giữa đoạn đường phố Tây có một sân võ đạo rộng lớn, chia làm ba tầng, lộ ra chỗ trũng chính là đài Võ Kiếp. Ở trên sân rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Ở một vị trí chính giữa chợ Tây gần với đài Võ Kiếp nhất có một nhà hàng chín tầng với hương vị cổ xưa.
Lúc này, trong một phòng lộ thiên trên tầng chín của nhà hàng có một cô gái. Cô ta ăn mặc như con trai, một chân vắt vẻo trên ghế, còn thân người thì ghé sát bên cửa sổ, một tay cầm chén rượu, một tay khác cầm miếng bánh ngọt. Cô gái vừa ăn vừa uống rượu, còn hếch mắt lên nhìn về phía đài Võ Kiếp. Từ vị trí của cô ta vừa hay có thể nhìn xuống thành Kiếp, thậm chí còn có thể nhìn rõ ai đang gõ chuông và gõ được thành tích gì. Đây có thể coi là vị trí vô cùng đắc địa.
Còn ở bên cạnh là hai cô gái tầm mười sáu tuổi vô cùng xinh đẹp. Họ đang đứng ở đó với dáng vẻ dè dặt.
Còn có hai người thanh niên đứng đó như hai cột đá. Hai người này không hề tầm thường, chưa quá chục triệu tuổi nhưng đều ở cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát tầng bốn, tầng năm. Đúng là vô cùng hiếm thấy.
Sau cùng là chủ nhà hàng và mấy người đang đứng phục vụ với dáng vẻ cung kính và run rẩy. Họ chỉ sợ sẽ khiến cô gái giả dạng con trai này thấy bất mãn.
“Đúng là chán chết đi được, toàn là lũ vô dụng. Cô chủ đây, à không, cậu chủ đây xem cả buổi sáng rồi mà không có ai có thể gõ được ba âm lên đó”, đột nhiên cô gái đó đặt mạnh chén rượu lên bàn rồi hừ lạnh một tiếng, mắng chửi.
Hai người thanh niên như hai hộ vệ lập tức có chút run rẩy.
Còn hai cô gái kia như muốn bật khóc. Cô chủ bé nhỏ của tôi ơi, cái chuông đó đâu có dễ gõ thế? Một gõ ba âm á? Một gõ được một âm là có thể dễ dàng vào được Kiếp tông rồi, còn một gõ ba âm thì chắc phải cỡ yêu nghiệt thể tu như trưởng lão nội viện mới làm được. Nó mà dễ dàng thế thì đúng là gặp phải ma rồi!
Tất nhiên, hai cô gái cũng không dám nói ra những lời này.
Bởi vì tính khí của cô chủ rất thất thường.
“Chán chết đi được…”, sau đó cô gái lại lẩm bẩm, nhấc tay ngọc lên đặt bên cạnh miệng rồi thổi nhẹ.
Tiếng còi lập tức vang lên, rồi một con vẹt chín màu xuất hiện.
Bộ lông trên thân con vẹt rất đẹp, có tổng cộng chín màu, phân bố đồng đều, lộng lẫy đến mức nhìn một cái mà khó quên.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn là một con vẹt nhỏ bé mà khí tức không thua kém gì khí tức của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Nếu như có mắt nhìn một chút thì có thể khẳng định con vẹt này còn là hồn thú hiếm có, chỉ có điều là nó vẫn còn nhỏ.
Có được một con vẹt như này làm thú cưng thì cũng coi như xa xỉ lắm rồi.
Con vẹt chín màu này tên là Tiểu Cửu, là vật cưng mà Trì Thương Tuyết nuôi từ nhỏ. Trì Thương Tuyết chính là tên của cô gái đóng giả con trai kia, cái tên này vô cùng nổi tiếng trong thành Kiếp.
Trì Thương Tuyết là cơn ác mộng với tất cả mọi người trong thành Kiếp, cũng là con gái duy nhất của tông chủ Kiếp tông.
Tiểu Cửu sống lâu trong thành Kiếp nên với tốc độ, độ nhạy cảm và tầm nhìn của nó thì nó có thể biết hết mọi chuyện xảy ra trong thành Kiếp bất cứ lúc nào. Đây có thể được coi là camera giám sát siêu cấp. Nhưng sao lại gọi nó là giám sát siêu cấp? Chính vì Trì Thương Tuyết muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành… Cô ta không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì hay ho.
“Tiểu Cửu! Nói đi…”, Trì Thương Tuyết giơ tay lên, vuốt nhẹ đầu của Tiểu Cửu, hỏi với vẻ chán nản.