Về mặt tinh thần, anh có lực tinh thần vô cùng vững mạnh, bởi vậy, bất luận là những ảo cảnh kia có chân thật đến mức nào, tâm ma cường đại đến đâu, phác họa phóng đại dục vọng, chấp niệm trong nội tâm như thế nào,... vì thần hồn vô cùng mạnh mẽ, Tô Minh từ đầu đến cuối đều duy trì tâm cảnh sáng trong, thậm chí, giống như đang xem phim chiếu rạp, hoàn toàn không bị trầm mê vào trong đó, chỉ vậy mà thôi.
Ngay sau đó, Tô Minh giật mình phát hiện ra rằng, cho dù bản thân cùng lúc độ vạn kiếp, tuy vô cùng gian truân, xém chút bị vạn kiếp xé nát, nhưng cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được.
Hơn nữa, càng đương đầu, càng có thể cảm nhận được chỗ tốt.
Sau khi chống đỡ, những hơi thở kiếp nạn vô tận sẽ bị chính mình hấp thụ, điên cuồng cuộn trào vào trong cơ thể.
Hóa thành một loại cảm ngộ, cảm ngộ đã vượt qua muôn mọi trùng khơi kiếp nạn.
Anh rõ ràng cảm nhận được nền tảng võ đạo của bản thân ngày càng viên mãn, tròn trịa trên đà vô địch.
Thân xác tiếp tục tinh lọc.
Thần hồn cũng đang được gột rửa.
Kiếm tâm…cũng thăng hoa.
Lục thức (nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức: con mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể, ý thức), cảm quan… tất cả đều thăng hoa.
Rất kỳ diệu.
Căn bản không cần bản thân tận lực đột phá, giống như có một bàn tay ấm áp thúc đẩy bản thân vươn lên một tầm cao hơn.
Giống như sâu kén lột xác thành bướm.
Khiến người khác phải say đắm.
Tô Minh lúc này bị bao trùm trong vạn kiếp.
Bản thân anh cũng đang tận hưởng nó.
Nhưng những người khác thì sao?
Thấy Tô Minh bị nhấn chìm trong vạn kiếp, cảm giác đó giống như một con kiến bị chìm ngập trong những trận xung kích vô tận của sóng thần.
Hiệu ứng thị giác thực sự rung động, cũng khiến người ta rơi vào tuyệt vọng.
“Bố, anh ta có khả… khả năng sống sót không?”, Trì Thương Tuyết không thể giải thích được mà nổi chút ưu thương, cô ta cũng tò mò tại sao bản thân tại sao lại vì tên khốn đó mà thương tâm? Có lẽ là vì thương tiếc nhân tài chăng? Ừm, đúng vậy, dù tên khốn đó đốn mạt đến đâu, nhưng thiên phú võ đạo quả thực bất phàm, thiên tài võ đạo như vậy nhưng não bộ lại có vấn đề, đáng tiếc.
“Con nói xem? Độ thiên kiếp chính là cửu tử nhất sinh, trong lịch sử hàng trăm triệu năm qua tại Kiếp Tông chúng ta, phàm là những đệ tử bước chân vào Kiếp Trì thì tỷ lệ tử vong đều vào khoảng 30%. Phải biết rằng tỷ lệ tử vong 30% này đều là vì vượt qua từng kiếp nạn một, nhưng nếu dám đi quá nhanh, một lần đối mặt với hai kiếp nạn, vậy tỉ lệ tử vong sẽ gấp đôi. Nếu là mười kiếp nạn cùng lúc, có lẽ sẽ hơn 90%, mà Tô Minh, là hơn mười nghìn kiếp nạn cùng ập tới”. Khuôn mặt của Trì Chân Phong co quắp không nói nên lời, đừng nói Tô Minh, ông ta có thể chắc chắn cho dù là lão Trang, không, dù là tu luyện võ giả mạnh hơn lão Trang gấp trăm lần cũng không dám nghênh đón vạn kiếp một lúc, cũng sẽ phải nhận cái chết đến tro tàn cũng không còn sót lại.
Hơn mười nghìn kiếp nạn cùng giáng xuống, là khái niệm gì đây? Trong chư thiên vạn giới cũng không có ai dám làm như vậy!
Nhưng ngay bây giờ, tại đây nó lại đang xảy ra!
“Không có cơ hội ít ỏi nào sao?”, Trì Thương Tuyết đè thấp giọng hỏi.