“Có một phần một vạn! Toàn bộ Kiếp Tông chúng ta hợp lực lại phỏng chừng cũng không thể cầm cự được vạn kiếp!”, Trì Chân Phong có phần cao giọng: “Đừng nói là sống sót, sợ rằng ngay cả chút tro cốt cũng không còn”.
Trì Thương Tuyết không nói gì, mà đám lão Trang lại như già đi rất nhiều tuổi, biển người từ trên xuống dưới Kiếp tông cũng im lặng, đang ở trên thiên đường đã rớt thẳng xuống địa ngục, khiến mọi người không kịp phản ứng.
"Ha ha ha ha ha ha...", chỉ có tiếng cười điên cuồng đầy chói tai của Hình Lăng vang vọng trong Kiếp Trì. Đúng vậy, hắn ta vừa cười vừa khóc, kích động đến nỗi máu huyết cả người như nổ tung, bất ngờ luôn xảy ra ở giây phút cuối mà, không phải sao?
Tô Minh, dù mày có là yêu nghiệt tuyệt thế vô song, là thiên tài muôn thuở, nhưng bị ngáo thì vẫn sẽ chết thôi! Xứng đáng!
"Có giỏi thì mày sống tiếp, rồi lập nên kỳ tích tiếp coi! Khà khà...", Hình Lăng nhìn chằm chằm vào cảnh hàng chục ngàn kiếp nạn đang quay cuồng y chang tận thế ở đằng xa, căm hận, đắc ý cười một cách quái dị.
Thời gian trôi qua từng phút một, cơn sóng kiếp nạn kia vẫn chưa rút đi, mà Tô Minh vì bị nó nhấn chìm nên không ai có thể nhìn thấy anh, tự nhiên cũng bị mọi người nghĩ rằng đã phơi xác nơi xa.
Ngay cả vậy, cũng không có ai rời khỏi thành Kiếp, cũng chẳng có ai trong Kiếp tông rời khỏi phía trước Kiếp Trì. Họ đều đang chờ.
Không biết qua bao lâu... cơn sóng kiếp nạn kia bắt đầu biến mất.
Tuy lý trí của họ đều đang nói với mình là đừng mơ mộng nữa, Tô Minh đã hóa thành tro rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người căng thẳng, chờ mong đến nỗi trái tim như ngừng đập.
Lỡ may thì sao?
Chẳng mấy chốc, cơn sóng kiếp nạn đã biến mất gần hết.
"Lão Trang, ông... ông... ông nhìn kìa, có phải ở đó có bóng người không? Là tôi hoa mắt hả? Không phải hoa mắt thật chứ? Ông có thấy không?", lão Trang bỗng túm lấy lão Hoàng bên cạnh, run rẩy la lên.
"Hình... hình như là người thật, tôi cũng thấy", lão Hoàng cũng chẳng kém là bao, con ngươi già nua trợn to suýt thì lọt khỏi tròng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người từ trên xuống dưới Kiếp tông đang đứng trước Kiếp Trì bỗng sôi trào! Phấn khích không ngừng văng tục giống như vừa trúng xổ số.
"Bố, chẳng phải người nói...", Trì Thương Tuyết kích động đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nói không nên lời.
Trì Chân Phong thì lại im lặng, nhìn kỹ có thể thấy một tay ông ta đang bấu chặt vào đùi mình, dường như cảm thấy đây là mơ, muốn tỉnh lại.
"Quỷ, quỷ, mày là quỷ đúng không, mày đừng tới đây, á, á, á... Cứu mạng! Có quỷ!", bên trong Kiếp Trì, Hình Lăng hoàn toàn phát điên. Vốn là một chàng trai nho nhã, lúc này lại tóc tai bù xù, mặt như màu đất, sợ đến mức xụi lơ xuống đất, không ngừng múa máy tay chân.
Hình Lăng không có giả bộ, hắn ta thật sự sợ hãi, sợ đến mức vỡ mật.
"Hình Lăng sư huynh, cảm ơn anh đã gọi nhiều kiếp nạn như vậy đến, chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió", lúc này, Tô Minh bỗng quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào Hình Lăng, nghiêm túc nói một cách cực kỳ chân thành tha thiết. Anh còn chưa nói xong đã giơ tay lên nhấn một cái.
Thoáng chốc...
Cơ thể của Hình Lăng đã trực tiếp bị chém thành một đống sương máu, thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Chỉ một nhấn đã hết sức khủng bố.