“Nếu Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ không tự mình đi ra, vậy tôi và sư tôn chỉ có thể đánh vào mà thôi”, Tô Minh cười hung tợn, khá nghiêm túc.
Câu này vang lên, gương mặt của hàng trăm triệu người xem xung quanh phủ đệ nhà họ Cố đều co quắp, không nói nên lời.
Đánh vào phủ đệ nhà họ Cố? Ha ha.. cho dù là viện trưởng tổng viện cũng không thể làm được đúng không?
“Ha ha ha ha…”, Cố Chân Dung nghe vậy liền phá lên cười, giống như nghe được một trò khôi hài nực cười nhất thế giới?
Sau đó.
“Thiên Trọng Địa Hãm! Mở!”, Cố Chân Dung đột nhiên rống lên.
Bất thình lình.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.
Trong chớp mắt.
Quanh người Tô Minh, Cố Hoàng Sí, Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn xuất hiện một trận pháp, bao trùm lên bốn người họ.
Trận pháp này giống như lồng giam của đất trời.
“Tô Minh, cậu một chiêu giết chết trưởng lão Ngô Đằng, quả thực có đủ tư cách để láo xược, loại phế vật như Cố Hoàng Sí còn chưa xứng làm sư tôn của cậu, không bằng gia nhập vào nhà họ Cố chúng tôi, bổn tọa cho phép cậu ngồi lên vị trí cung phụng”, đúng lúc này, từ lầu các cao nhất trong vườn sau của phủ đệ nhà họ Cố có người, là một người trung niên khoác trên mình bộ áo bào màu tím, cả người giống như hòa quyện vào đất trời, từ ông ta toát lên phong thái uy nghiêm, bá đạo. Ông ta từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười nói. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, cũng hào hoa phú quý vô song, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người trung niên đương nhiên chính là Cố Hoàng Tấn.
Mà người phụ nữ trung niên không ai khác ngoài Phương Mộng Vũ.
Tô Minh hoàn toàn không để ý đến họ.
Mà Cố Hoàng Sí lại đột nhiên ngước mắt nhìn chòng chọc về phía Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ, ông không lên tiếng, chỉ có khoảng lặng vô tận!
“Cố Hoàng Sí, hàng trăm triệu năm trôi qua ông vẫn manh động như vậy, vẫn chỉ là thứ óc heo, nhà họ Cố chúng ta đều có thể ngay lập tức nhận được tin tức về mọi chuyện xảy ra trong và ngoài thành Kỷ Nguyên, ông nghĩ sao? Thực sự tưởng rằng đồ nhi của mình một chiêu giết chết trưởng lão Ngô Đằng, chúng tôi có thể không có chuẩn bị gì sao? Ha ha…”, Cố Chân Dung cũng cười trào phúng, vô cùng vui vẻ nói: “Cố Hoàng Sí, năm đó ông cũng là người của nhà họ Cố, hẳn là biết tới Thiên Trọng Địa Hãm này rồi phải không? Hì hì…”
“Chết tiệt!”, khuôn mặt của Cố Hoàng Sí trở nên cứng ngắc.
Ông đương nhiên biết Thiên Trọng Địa Hãm- con át chủ bài phòng thủ của nhà họ Cố.
Rất mạnh.
Cực kì mạnh.
Còn tràn đầy sắc thái truyền kỳ.
Chỉ là, cái giá để kiến tạo lên Thiên Trọng Địa Hãm này quá lớn, không phải là trận pháp vẫn luôn cũng được bố trí ở sân sau, phòng thờ tổ tiên… những nơi quan trọng của nhà họ Cố hay sao? Từ lúc nào mà ngay cả cửa trước cửa phủ đệ cũng được thiết lập rồi?
Dường như thấy được sự nghi hoặc của Cố Hoàng Sí, nét cười trên môi Cố Chân Dung không kìm được càng thêm nồng đậm vài phần: “Theo dòng thời gian hàng trăm triệu năm qua, thời đại sớm đã thay đổi, nhà họ Cố cũng không thể mãi trì trệ mà phải phát triển. Cố Hoàng Sí, ông không chỉ là một tên rác rưởi trên con đường võ đạo, mà ngay cả về phương diện tư tưởng, cũng là thứ bỏ đi, đúng là ấu trĩ đến tức cười, ha ha ha ha… Bởi vậy, bộ dáng này của ông không đi vào chỗ chết thì là ai đi đây? Ừm, ông còn đưa theo tên đồ đệ này cùng tới đây chịu chết, chậc chậc, đáng tiếc cho một yêu nghiệt tuyệt thế bậc này”.