Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2692: C2692: Vậy chỉ có thể là tôi tự mình ra tay



Chỉ cần con trai cưng của mình ra mặt thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Đừng thấy giờ thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi này yêu nghiệt đến làm người khác líu lưỡi và hoảng sợ, quả thật là có một không hai trên đời. Nhưng, Cố Hoàng Tấn có thể khẳng định một điều rằng chẳng ai so được với con mình hết.

"Đang trong giai đoạn đột phá quan trọng nhất ở căn phòng bí mật sau núi", Phương Mộng Vũ đáp. Sao bà ta lại không nghĩ để con mình ra giải quyết Tô Minh một cách nhanh gọn lẹ chứ? Tiếc là con trai đang đột phá sau núi, tạm thời không ra được. Hơn nữa, nó cũng không thể biết được những gì đang xảy ra trong nhà họ Cố vào lúc này.

"Vậy chỉ có thể là tôi tự mình ra tay", Cố Hoàng Tấn nghiến răng, tàn nhẫn nói.

"Nhưng mà...", Phương Mộng Vũ sốt ruột, tự mình ra tay? Được không?

Đúng là thực lực của Cố Hoàng Tấn cũng rất mạnh, mấy năm nay, đủ loại thiên tài địa bảo, công pháp, thần thông đã dùng chắc phải xếp thành núi. Hiện giờ, ông ta đã trở thành bán bộ Hồng Thiên. Song, vì nền móng không được củng cố chắc chắn, nên sức chiến đấu thực tế chỉ phát huy được giới hạn trong bán bộ Hồng Thiên, muốn chiến đấu vượt cấp là nằm mơ giữa ban ngày. Vậy, Cố Hoàng Tấn có đánh lại Tô Minh nổi không? Ban nãy, Tô Minh đã giết chết ông Lễ và ông Phúc một cách hết sức dễ dàng! Sự vô địch ấy, dù là Cố Hoàng Tấn cũng không thể làm được.


"Tôi tự mình ra tay, nếu gặp nguy hiểm thì có thể ép bố và mấy lão tổ ra tay", Cố Hoàng Tấn cười lạnh, tính toán cả rồi. Ông ta cũng không phải thằng ngu.

Giờ bảo bố và mấy lão tổ ra tay đối phó Tô Minh và Cố Hoàng Sí thì rất khó. Nhưng nếu Cố Hoàng Tấn sắp chết thì sao? Chắc chắn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Chưa nói tới cái khác, nếu mình chết thật thì rất có thể Tiểu Thần sẽ tiêu diệt cả nhà họ Cố. Dù bố hay mấy lão tổ không cần mình, nhưng lẽ nào lại dám không cần Tiểu Thần sao?

Hơn nữa, một khi gia chủ là ông ta chết thì nhà họ Cố cũng sẽ rung chuyển. Bố và mấy lão tổ sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.

"Vậy được rồi", Phương Mộng Vũ gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, cơ thể Cố Hoàng Tấn lóe lên, bước từng bước rời khỏi nóc nhà đi về phía Tô Minh và Cố Hoàng Sí.


"Anh hai, đã lâu rồi không gặp, chắc phải hơn trăm triệu năm ấy nhỉ? Em rất nhớ anh đó", Cố Hoàng Tấn vừa đi vừa mở miệng nói, vẻ mặt còn hơi cô đơn: "Hồi đó, là em xin lỗi anh, nhưng để bù lại cho anh, mấy năm nay, em đã chăm sóc cho Mộng Vũ rất tốt".

Ông ta nói xong, còn chỉ về phía Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà: "Anh xem, có phải Mộng Vũ vẫn xinh đẹp như xưa không?"

Hay cho hai chữ "chăm sóc"!

Câu ấy vừa vang lên, Cố Hoàng Sí lập tức trở nên mất bình tĩnh, nhìn chòng chọc vào Cố Hoàng Tấn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.

Giờ phút này, sâu trong lòng Cố Hoàng Tấn toàn là sự khó hiểu. Thực tế, trước đó, ông ta đã thử kích hoạt chú nguyền rủa. Chỉ cần nó bị kích hoạt thì chưa bàn tới anh trai tốt của ông ta có còn sống hay không, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ đau đớn. Đến lúc đó, ông ta dùng tính mạng của Cố Hoàng Sí để đe dọa, dù Tô Minh có yêu nghiệt đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Đáng tiếc là chú nguyền rủa lại không có tác dụng. Dù ông ta có thể chắc chắn một điều là nó vẫn nằm trong cơ thể Cố Hoàng Sí, song, vẫn chẳng có tác dụng gì.

Giờ, ông ta cố ý kích thích Cố Hoàng Sí là vì khiến cảm xúc Cố Hoàng Sí trở nên kích động, để dễ bề thử kích hoạt chú nguyền rủa. Nhưng, vẫn không có động tĩnh gì.

Kỳ lạ ghê.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.