“Mạnh như vậy?”. Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn cũng thay đổi, vô cùng nghiêm trọng, bởi vì cô ta đã có thể cảm nhận được hơi thở trí mạng từ trong một kiếm này của Trịnh Hàm. Nói cách khác, nếu là cô ta đối mặt với một kiếm này của Trịnh Hàm đánh bất ngờ như vậy, xác suất lớn sẽ mất mạng, Trịnh Hàm che giấu thật kỹ! Nếu Trịnh Hàm thể hiện thực lực sớm như vậy, có lẽ vị trí thứ hai được công nhận trong học sinh Tổng Viện của cô ta cũng sẽ không giữ vững, đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là Tô Minh có gặp nguy hiểm hay không?
Trong chớp nhoáng.
Rất nhanh chóng.
Kiếm mang quá nhanh, ước chừng chưa đến một phần một triệu nhịp thở… Tốc độ chớp nhoáng, đã đến trước mắt Tô Minh, nhanh đến mức tinh thần rất khó mà phản ứng kịp.
Mà sự thật cũng như vậy, xem ra, Tô Minh không hề có động tác gì, cũng không hề có phản ứng gì.
Thế nhưng.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Tô Minh sắp gặp nguy.
Thì bất chợt…
“Thứ rác rưởi gì đây, vậy cũng được coi là kiếm đạo?”, Tô Minh thản nhiên thốt ra một câu, âm thanh bay bổng bao phủ khắp trời, cùng lúc đó, có thể thấy rõ một kiếm kia của Trịnh Hàm, thoáng chốc đã ngừng lại trước người Tô Minh, không những ngừng lại mà còn vô cùng sợ hãi, run sợ, giống như con thú nhỏ trong rừng gặp phải chúa tể sơn lâm, có cảm giác sợ sệt và áp lực từ huyết mạch, sau đó, luồng kiếm mang kia cũng hóa thành hư vô.
Không chỉ vậy…
“Phù!”. Trên võ đài, cả người Trịnh Hàm run rẩy, miệng phun ra máu, kinh hoảng, sợ hãi cùng cực, gần như không đứng vững, nhìn Tô Minh chằm chằm như nhìn thấy quỷ: “Kiếm… Kiếm… Kiếm tâm? Cấp bậc kiếm tâm của anh…”
Trịnh Hàm như muốn điên rồi.
Đầu cũng muốn nổ tung.
Vô tri vô giác.
Sao có thể chứ!
Đối với kiếm tu mà nói, kiếm tâm cũng không phải hiếm gặp. . Truyện Nữ Phụ
Nhưng, cấp bậc kiếm tâm trong cơ thể Tô Minh tựa như lại vượt ngoài phạm vi kiếm đạo.
Vừa nãy, Trịnh Hàm cảm nhận được rõ ràng, Tô Minh chỉ tùy ý sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm đã phóng ra một chút khí tức, kiếm mang do bản thân dùng sức dùng hết sức mình cũng không là gì cả, đã hóa thành tro bụi.
Không chỉ vậy, bản thân Trịnh Hàm cũng bị hơi thở kiếm tâm của Tô Minh trực tiếp đánh trọng thương vào căn cơ kiếm đạo.
“Ha ha ha ha… Đời này có thể cảm nhận được kiếm tâm như vậy, cũng đủ, cũng đủ, cũng đủ rồi, Cố Thần không phải đối thủ của anh, so với anh, anh ta đến chó má cũng chẳng bằng, nhà họ Cố bị tiêu diệt cũng không oan! Ha ha ha ha…”. Đột nhiên, Trịnh Hàm cười lớn, sau đó cả người lập tức bùng nổ, tự mình phát nổ.
Có lẽ biết bản thân tự nổ cũng không thể gây ra tổn hại gì cho Tô Minh, vì vậy cũng không xông về phía Tô Minh tự nổ.
Tô Minh đi xuống võ đài.
“Tô… Tô… Tô Minh thắng!”
Tiếp đó, cả sân đều im lặng mấy phút đồng hồ.
Gần như tất cả mọi người đều có phần không thể chịu nổi Tô Minh mạnh mẽ như vậy.
Mạnh đến mức không thể lý giải.
“Lục Các chủ, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?”. Mấy phút sau, Dương Sào khó khăn lắm mới định thần lại, nhưng vẻ mặt lại đau khổ, run rẩy hỏi, có chút tuyệt vọng, vốn dĩ vô cùng tự tin với Cố Thần, nhưng bây giờ…
“Tin tưởng Thần Nhi. Cũng chỉ có thể tin tưởng Thần Nhi!”. Vẻ mặt Hà Nhiếp lại không dễ nhìn gì, chỉ là đã quyết định, không còn đường hối hận! Đường đã bị thu hẹp rồi!
Lúc này, vẻ mặt Cố Thần cũng rất khó coi.
Khó coi vô cùng.
“Tô Minh, anh là người thật sao?”. Đến Mạc Thanh Nhạn có tính cách lạnh lùng mà sắc mặt cũng đã đỏ bừng, kích động không thôi, ánh mắt đều sáng lấp lánh, không thể kiềm chế sùng bái.
Sau đó, vòng đào thải thứ hai tiếp tục, chỉ là rất buồn chán tẻ nhạt, trong đầu mọi người đều là những xúc cảm từ trận đấu Tô Minh lúc này, cảnh tượng trông như không làm gì nhưng lại đánh bại Trịnh Hàm trong chốc lát.
Mấy tiếng sau.
Vòng thi đấu đào thải thứ hai kết thúc.
Vòng thứ ba bắt đầu.
Lần này.
Đối thủ chiến đầu của Tô Minh chính là Quách Tranh xếp hạng năm trong “Phân tích người dự bị thi đấu”.