“Không phải là rất mạnh mà là mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi! Tuy vương triều Cửu Minh cũng là nền văn minh cấp bảy nhưng lại thuộc hàng ngũ những nền văn minh cấp bảy đỉnh cấp nhất, cơ hồ chỉ còn một bước chân nữa liền có thể đạt tới nền văn minh cấp tám! Chúng Sinh các không thể so sánh cùng! Đặc biệt là ba người kia, họ đều là hoàng tử của vương triều Cửu Minh, huyết thống hoàng thất của vương triều Cửu Minh vô cùng khủng bố, không thể trêu chọc vào! Chưa kể, vương triều Cửu Minh còn đặc biệt nổi tiếng bao che khuyết điểm, phàm là mạo phạm tới họ, căn bản sẽ bị toàn bộ vương triều truy sát tới không chết không nghỉ, rất phiền toái, giống như tổ ong vò vẽ, không thể đụng vào!”, Diễm Huyền Kình rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn, trong giọng nói tràn ngập sự kiêng dè và bất đắc dĩ.
"Hiểu rồi ạ", Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn đều nặng nề gật đầu.
"Phần còn lại cũng không có gì nữa”.
Thời gian dần trôi.
Rất nhanh.
Đã tới núi Chúng Sinh.
“Nhóc Tô, cô nhóc Mạc, lão phu trực tiếp dẫn các con tới đại điện Chúng Sinh thôi, buổi tụ họp tối nay sẽ được tổ chức tại đó, hiện tại thời gian vừa đúng, nếu chúng ta lại trì trệ thêm một hai tiếng nữa thì sẽ tới muộn mất, chúng ta trực tiếp đi dự tiệc”, Diễm Huyền Kình dặn dò: “Nhớ kỹ, nhất định phải lấy được chìa khóa cấp cao”.
Giây tiếp theo.
Hai người Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn liền mãnh liệt cảm nhận được không gian trước mắt đang điên cuồng biến đổi, tầng lửng không gian chuyển động giống như một khối Rubik, tương đối phức tạp.
Tô Minh, người đã lĩnh ngộ được quy luật không gian đến trình độ kinh người lúc này cũng vẫn nhìn không thấu.
“Muốn bước vào Chúng Sinh các trước tiên phải phá vỡ được tấm chắn Chúng Sinh, tấm chắn Chúng Sinh là nền tảng từ khi thành lập nên Chúng Sinh các, hàng triệu năm trước, Chúng Sinh các gặp phải vô số kẻ thù lớn mạnh, Chúng Sinh các căn bản không phải là đối thủ của rất nhiều trong số đó, cuối cùng, tất cả đều nhờ vào tấm chắn Chúng Sinh này mới giúp Chúng Sinh các hoàn hảo vô khuyết tiếp tục tồn tại”.
“Bố cục của tấm chắn Chúng Sinh này cho dù là đặt trong tất cả các nền văn minh tại toàn bộ hư không cũng là của hiếm có, dù là lão phu khi muốn tiến vào Chúng Sinh các cũng phải được ấn ký của Chúng Sinh Các công nhận, nếu không căn bản không thể tiến vào, lão phu cũng không có đủ sức mạnh để cưỡng ép đánh vỡ tấm chắn này”.
Diễm Huyền Kình giới thiệu tương đối chi tiết về tấm chắn Chúng Sinh.
Sau khi vượt qua tấm chắn, điều đầu tiên Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn cảm nhận được chính là khí tức tiên linh nồng đậm, đặc biệt dồi dào đến thực chất hóa kia, hơn nữa còn gần như thuần khiết, một môi trường như vậy, cho dù là một phế vật võ đạo sợ rằng cũng sẽ trở thành thiên tài.
Sau đó, đập vào mắt chính là một đại lục lơ lửng giữa không trung, nhìn từ xa mang đến cho người ta cảm giác chấn động không thôi, tựa như có vô số mây tiên đang nâng đỡ và ôm lấy một đại lục này.
Trên bề mặt đại lục đó có những gốc đại thụ xanh tươi dày tán cao vút tầng mây, những thác nước treo ngược ngân hà, còn có cả tô-tem hồn thú đỉnh cấp trong truyền thuyết đang không ngừng bay lượn giám sát trên bầu trời phía trên đại lục.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh như những đứa trẻ hiếu kỳ.
Mà Diễm Huyền Kình thì đang không ngừng thúc giục hai người họ nhanh chóng đến đại điện Chúng Sinh, đại điện Chúng Sinh là một trong những kiến trúc mang tính biểu tượng của Chúng Sinh các.
Do đó, Diễm Huyền Kình khẽ chỉ về một phương hướng, Tô Minh dẫn theo Mạc Thanh Nhạn dịch chuyển vào hư không, liền xuất hiện phía trước đại điện Chúng Sinh.