Sở dĩ Lôi Sùng dám mạnh mồm như vậy là vì hắn ta chắc chắn Tô Minh không uống nổi 1 ly. Bởi vì đây là rượu Tiên Mộng, chứ không giống những loại rượu khác.
Kẻ ngu dốt đều phải trả giá đắt.
“Tô Minh! Anh… Anh đừng kích động! Anh điên rồi sao? Chết người đấy”, Ngô Lũng ở bên cạnh sắp bị Tô Minh dọa chết. Người xưa có câu ‘Không chung ý chí thì không chung đường’ mà. Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm, người mà lão Diễm thu nhận làm đệ tử có ai không điên, không nóng nảy đâu?
“Ha ha! Nào nào con kiến nhỏ! Tự rót rượu đi, phải rót đầy nhé!”, Lôi Sùng đứng lên, cầm bình rượu trên bàn rồi rót vào ly của mình.
Còn Tô Minh cũng đứng lên, rót rượu cho mình.
Chỉ có điều…
Đột nhiên…
Tô Minh đột nhiên nhìn về phía người con trai áo trắng ngồi chếch 40 độ so với bàn anh rồi không báo trước tự dưng ném một cây đũa lại.
Trong chớp mắt…
“Phụt!”, người con trai áo trắng lập tức chảy máu mắt, cây đũa đó đâm vào mắt trái của hắn ta.
Hắn ta đau đớn gào rống, ôm chặt mắt trái. Khi máu chảy đầm đìa thì hắn ta cũng ngã xuống đất, lăn lộn gào thét thê thảm.
“Thanh Nhạn rất đẹp, điều này tôi biết. Là đàn ông nhìn cô ấy mấy cái cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ mà. Nhưng từ lúc chúng tôi vào đến giờ, ánh mắt dục vọng của anh không hề rời mắt khỏi cô ấy, ha ha…”, Tô Minh nói.
Sau đó anh cầm chén rượu đã rót đầy, nói với Lôi Sùng: “Được rồi! Dạy dỗ xong một con kiến rồi, chắc không ảnh hưởng đến hứng thú uống rượu của anh chứ? Cạn chén!”
Nói xong, Tô Minh ngửa đầu lên, một hơi uống cạn.
Còn Lôi Sùng lúc này đang đờ người ra. Lý do rất đơn giản, bởi trong đầu hắn ta vẫn còn vang vọng câu nói của Tô Minh: ‘Đã dạy xong một con kiến’.
Người con trai áo trắng bị Tô Minh dùng đũa ném thủng mắt trái kia mà là… Là con kiến sao?
Điên thật rồi!
Đó là người ở cảnh giới bán bộ Hồng Mông đấy!
Tô Minh không biết nhưng những người ở đây đều quen mà còn thân là đằng khác.
Chỉ nói riêng về cảnh giới thì người con trai áo trắng đã hơn hẳn Lôi Sùng.
Lôi Sùng lập tức thấy hối hận, hình như mình kích động quá rồi, mình đã khiêu chiến nhầm đối tượng rồi.
Chỉ là, dù cho Lôi Sùng có hơi hối hận nhưng bây giờ hắn ta đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, chưa nói đến việc lúc này các vị các chủ và nhân vật cấp cao đang âm thầm quan sát, biểu hiện trong cuộc tụ hội sẽ là tiêu chuẩn đánh giá quan trọng cho việc phân chia chìa khóa theo đẳng cấp về sau, mà chỉ nói đến thể diện của mình thôi thì bản thân hắn ta cũng không cho phép mình được nhận thua.
Chỉ có thể uống thôi.
Lôi Sùng cũng nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Có điều, sau khi Lôi Sùng uống vào thì vẻ mặt liền có sự thay đổi rõ rệt, sắc mặt hắn ta ửng đỏ, khí tức cũng lộ ra đôi phần.