Lão Hồng một bước từ sau núi của Chúng Sinh các bước ra rồi đi về phía đại điện Chúng Sinh.
Lúc này đại điện Chúng Sinh đang suy tàn và không ngừng run rẩy, cảm giác nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Là do khí tức của lão Hồng, kể cả lão Hồng vẫn chưa đến nhưng khí tức của bà ta đã khóa chặt đại điện Chúng Sinh khiến đại điện Chúng Sinh không trụ nổi.
“Lão Hồng! Nửa đêm nửa hôm bà gào cái gì vậy? Cháu gái của bà chết rồi, chết cũng tốt mà. Nói không quá thì cháu gái bà chết trong tay đệ tử Tô Minh của tôi, cũng coi như vinh dự của nó rồi”, một giây sau, lại một giọng nói vang vọng chấn động cả Chúng Sinh các, giọng nói cũng rất lớn, hơn nữa còn vô cùng bá đạo và khoa trương. Đó chính là Diễm Huyền Kình.
Diễm Huyền Kình cũng bước ra rồi đi về phía đại điện Chúng Sinh.
Ông ta không cần nhìn thì cũng biết là Tô Minh giết chết Hồng Nhàn. Bởi vì Hồng Nhàn vốn là người đứng đầu trong tốp thanh niên của Chúng Sinh các. Người có thực lực này chắc chỉ có Tô Minh mà thôi.
Diễm Huyền Kình rất vui, dường như không cảm thấy Tô Minh đã gây chuyện mà ông ta rất muốn khen Tô Minh một câu: Nhóc Tô! Con giết hay lắm!
Hồng Nhàn cậy mình có thiên phú võ đạo, cậy bà nội là lão Hồng nên mấy năm nay vô cùng hống hách ở Chúng Sinh các. Diễm Huyền Kình luôn thấy bất mãn nhưng ông ta là lão tiền bối nên không thể ra tay đối phó với cô ta.
Chứ càng không nói đến việc Diễm Huyền Kình cũng không thích lão Hồng. Bà lão này rất oái oăm, mấy năm nay cậy mình là thái thượng trưởng lão nên tư lợi rất nhiều cho cháu gái mình. Kho báu vật và Tàng Kinh các cũng sắp biến thành nơi ở riêng của cô ta rồi.
Trong đại điện Chúng Sinh vẫn ở trong trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại những ánh mắt trợn trừng về phía Tô Minh.
Đến khi…
“Rầm!”, cửa đại điện Chúng Sinh bị đẩy ra, một bà lão như núi lửa thần ma phun trào xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Bà lão mặc áo vải thô sơ, tay cầm gậy màu tím, tóc bạc, trên khuôn mặt già nua sần sùi như vỏ cây đầy vẻ lạnh lùng và sát khí sục sôi. Thậm chí đôi mắt trầm đục còn đỏ ửng, khí tức trên người toát ra vô cùng khủng khiếp. Trong đại điện Chúng Sinh, ngoài Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn được Tô Minh bảo vệ và đám Đại Các chủ Phùng Giao thì tất cả những người khác đều không kìm nổi mà lùi lại về sau, thậm chí nôn ra máu, có người bay ra ngoài, có người mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Bà lão này tất nhiên là lão Hồng.
Bà ta phẫn nộ, chỉ toát ra khí tức đã khiến 300 người ở đây đều bị thương.
“Đồ đáng chết!”, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó thân hình đột nhiên biến mất. Chỉ cảm thấy có một luồng khí bổ nhào về phía Tô Minh, dường như có một khí tức vô cùng mạnh trấn áp Tô Minh, không hề kiêng kị và nương tay.
Nhưng…
Thoắt cái lão Hồng lại xuất hiện trước mặt Tô Minh, mặt đối mặt. Trong lúc định ra tay thì một bóng hình chắn ở phía trước Tô Minh, đó chính là Diễm Huyền Kình.
“Bụp…”, quyền chứa đựng sự phẫn nộ của lão Hồng dễ dàng bị Diễm Huyền Kình chặn lại.
Thậm chí, Diễm Huyền Kình còn không phải dùng đến ngọn lửa.
Đại Các chủ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này không kìm nổi mà nuốt nước bọt ừng ực, có chút kinh hãi và chấn động bởi thực lực của Diễm Huyền Kình. Dường như Diễm Huyền Kình mạnh hơn rồi, vì vậy lúc này trong lòng lại dấy lên vẻ oán hận và phẫn nộ với ông ta.
“Bà Hồng! Thật không ngờ bà lại vô liêm sỉ như vậy! Thân là lão tiền bối lại ra tay với một tiểu bối, bà cũng chỉ được thế thôi sao”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, nói với giọng khinh bỉ.