“Diễm Huyền Kình! Cháu gái của bổn tọa chết rồi, cháu gái duy nhất đấy. Hôm nay bổn tọa nhất định phải giết chết thằng nhóc này. Ông nhất định muốn ngăn cản sao, vậy thì quyết chiến một trận đi!”, khuôn mặt của lão Hồng không ngừng run rẩy, sát khí oán độc. Bà ta nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình, con ngươi trầm đục đỏ ửng, tràn đầy vẻ điên cuồng và kiên định. Trong lúc nói, không gian xung quanh bà ta đều mang theo khí tức hủy diệt.
“Chiến thì chiến, chả lẽ tôi lại sợ bà chắc? Vẫn câu nói cũ, cháu gái của bà chết là đáng đời, chết cũng đúng, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi”, Diễm Huyền Kình cười mỉa, nói với giọng không kiêng kị.
Lời nói vừa dứt thì đến Tô Minh cũng không kìm nổi mà thấy đầu óc choáng váng.
Chẳng trách sư tôn lại có nhiều kẻ thù trong Chúng Sinh các đến vậy.
Miệng lưỡi nói năng cũng bạo gớm!
Chọc giận người ta thì mới chịu!
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy rất sướng tai. Hồng Nhàn chết là đáng đời. Nhưng nếu cô ta không liều mạng ra tay thì cũng không đến nỗi bị mình giết chết. Vậy không phải đáng chết thì là cái gì?
“Đồ khốn! Bổn tọa phải tiêu diệt hết!”, quả nhiên lão Hồng bị khiêu khích đến nỗi gần nhập ma. Bà ta giơ tay lên, lại một quyền tung ra. Quyền này càng khủng khiếp hơn. Chỉ cần cảm nhận một chút cũng có thể chắc chắn, quyền này bao gồm ba loại pháp nguyên. Loại thứ nhất là pháp nguyên hủy diệt, hơn nữa còn đạt đến Ngũ Đoạn. Loại thứ hai là pháp nguyên trọng lực, một pháp nguyên vô cùng hiếm gặp nhưng rất hữu dụng. Nó có sức mạnh tăng thêm sức tấn công gấp bội, thích hợp cho tất cả chiêu thức tấn công võ đạo. Cấp bậc pháp nguyên trọng lực của lão Hồng là Tam Đoạn hậu kỳ, cũng là vô cùng đáng sợ. Sau đó, pháp nguyên thứ ba là lôi điện, đạt đến Lục Đoạn sơ kỳ. Cấp bậc này là vô cùng khủng khiếp, thậm chí rất nhiều yêu nghiệt siêu cấp, rất nhiều lão quái vật cả đời cũng không thể tiếp xúc đến cái này. Hơn nữa, pháp nguyên lôi điện cũng nghiêng về phương diện tấn công.
Vì vậy, pháp nguyên lôi điện, pháp nguyên trọng lực, pháp nguyên hủy diệt, ba cái tổng hợp lại đều nghiêng về tấn công, đúng là khiến người khác khiếp sợ. Ba pháp nguyên kết hợp với một quyền, kể cả là Tô Minh cũng không kìm nổi mà chấn động, hai mắt co giật. Anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và chết chóc trong quyền này của lão Hồng. Bà ta mạnh hơn mấy lần trong tưởng tượng của mình. Chỉ dựa vào quyền này thì chỉ e sức chiến đấu thực tế của bà ta còn mạnh hơn rất nhiều tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong. Tâm trạng của Tô Minh có chút ngưng trọng, không kìm nổi mà nhắc mình cảnh giác: ‘Không được manh động, từ sau khi ở Kiếp tông mài mòn thể chất đến giờ đã phiêu quá rồi, luôn nghĩ mình là vô địch thiên hạ, kết quả thì sao?’ Chỉ e bà lão trước mặt này có thể dễ dàng đánh bại mình ý chứ.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ khinh bỉ và tự phụ của mình.
Đồng thời lúc này…
“Cũng gần mấy triệu năm không giao đấu rồi, cứ tưởng rằng bà lão này có tiến bộ chút, ai ngờ, vẫn chả có gì khác cả”, Diễm Huyền Kình hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chỉ trỏ rồi thản nhiên nói.
Thoắt cái, chỉ ấn màu đỏ đen được ngưng tụ từ ngọn lửa, thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng chỉ ấn vừa xuất ra, Tô Minh giật mình trợn trừng mắt lên.
What?
What?
Trước đó Tô Minh cũng biết ngọn lửa của Diễm Huyền Kình rất khủng khiếp. Lần đầu nhìn thấy, Tô Minh có thể cảm nhận được sự kiêng kị và sợ hãi của Thái U Hỏa.
Nhưng trước nay luôn nghĩ, cấp bậc ngọn lửa của sư tôn là ở cấp bậc ách hỏa chăng?
Nhưng nào ngờ…
Đúng vậy! Là ách hỏa!
Nhưng ngọn lửa này của sư tôn là ách hỏa thượng phẩm chăng?
Đúng là khiến người ta muốn tự sát!