Nhưng lại giống như một vùng đất chết.
Im lặng đến đáng sợ.
Thật quá bất thường.
“Thanh Nhạn, khả năng quan sát của em khá đấy”, Tô Minh mỉm cười.
Lúc đang nói chuyện thì đột nhiên.
Tô Minh kéo Mạc Thanh Nhạn trở lại. Mạc Thanh Nhạn vốn dĩ đang đi bên trái Tô Minh đột nhiên mất thăng bằng, bị Tô Minh kéo sang bên còn lại và còn được anh ôm lấy bằng một tay. Mạc Thanh Nhạn vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đột nhiên một tiếng “vù” chói tai vụt qua, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một bóng người bằng kim loại màu đen ngòm xuất hiện ở vị trí Mạc Thanh Nhạn đứng lúc nãy và đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy, cũng không lên tiếng. Đáng chú ý hơn là, ngực của hắn ta đã bị nắm đấm của Tô Minh đấm thủng.
“Tô Minh…”. Đầu óc Mạc Thanh Nhạn ù lên, cô ta vừa kinh hãi, vừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đột nhiên cô ta lại có cảm giác cơ thể mình được Tô Minh ôm lấy và đột ngột lùi về sau. Cùng lúc đó, một tiếng “vù” nữa lại vang lên, lần này, Mạc Thanh Nhạn đã nhìn thấy rất chân thực, lúc Tô Minh ôm lấy cô ta và lùi về sau thì tay còn lại của Tô Minh đã nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
Một tia sáng phóng ra từ đầu ngón tay trỏ của Tô Minh, chuẩn xác xuyên thủng bóng người đột ngột xuất hiện phía trước đó, vẫn là một người bằng kim loại đen nhánh. Lần này anh đã chọc thủng cổ của đối phương, cắt đứt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc Tô Minh ôm Mạc Thanh Nhạn đột ngột lùi về sau thì đột nhiên khom người, đương nhiên là anh cũng kéo Mạc Thanh Nhạn cùng khom xuống cùng mình. Lúc họ vừa mới khom người xuống thì một lưỡi kiếm sắc bén, lạnh buốt xương đã vụt qua sát ngay phía trên cơ thể họ.
Chuyện đó xảy ra quá bất ngờ và không có bất cứ dấu hiệu nào, hơn nữa còn âm thầm, không một tiếng động, mặt của Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch, quá nguy hiểm. Nhưng Tô Minh lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, nếu như nhất định phải bàn đến trạng thái của anh thì chắc là trong lòng đang cảm thấy rất bực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt của Tô Minh đã phát ra ánh kiếm, hai luồng ánh kiếm nhắm thẳng vào người đã đâm lén họ, lại là một bóng người kim loại đen ngòm. Hai ánh kiếm cứ như chém lên miếng đậu phụ, xuyên thủng đầu của người kim loại đó.
Đến lúc này.
Chỉ trong nửa nhịp thở ngắn ngủi, Tô Minh đã ôm Mạc Thanh Nhạn tránh ba đòn chí mạng, hơn nữa còn giết chết ba người kim loại đó.
Khi mọi thứ yên lặng trở lại, Tô Minh đỡ lấy Mạc Thanh Nhạn đứng thẳng lên, mỉm cười và hỏi: “Thanh Nhạn, không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn trắng bệch.
Ánh mắt đầy kinh hãi và biết ơn khi mình vẫn còn sống.
Đôi tay không kiểm soát được, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, hai bàn tay thon thả bất giác kéo lấy ống tay áo anh.
“Em… Em không sao. Tô Minh, bọn họ…”. Mạc Thanh Nhạn nói với giọng hơi run, thậm chí còn như đang nức nở, cô ta chết khiếp, không phải cô ta sợ chết đâu, là một võ tu, cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện sống chết rồi, nhưng sự tập kích của ba người kim loại lúc nãy thật sự khiến người ta phải giật mình thon thót.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là nếu không có Tô Minh thì đến việc bản thân chết thế nào cô ta cũng không biết.
“Bọn họ là…”. Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía ba người kim loại đó, sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng hết lên, cô ta nhỏ tiếng hỏi.