Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2800: C2800: Đi một mình vậy chán lắm



"Lão Quy kia còn không bằng giết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn luôn, để chết dứt khoát xíu!"

...

Hơn triệu đệ tử và ban lãnh đạo Chúng Sinh các đều sợ ngây người! Thậm chí, nhiều người còn há hốc mồm, quên cả thở.

"...", gương mặt Diễm Huyền Kình run rẩy, ông ta từng chứng kiến sự khủng bố của mê cung chết chóc, nên đã không còn hy vọng gì nữa. Nhưng không ngờ, khi cách hàng tỷ năm, mê cung này còn tiến hóa.

Hồi đó, tuy mê cung chết chóc cũng rất mất trí, đi vô là chắc chắc sẽ chết. Nhưng, ít ra cũng không đến nỗi lối đi tự mình thay đổi biến hóa, ít nhất cũng còn có 0.00001% qua được.

Giờ, lối đi tự động thay đổi, cắt ghép thì xác suất ấy đã thành con số 0!


Lúc này, bên trong mê cung chết chóc.

"Anh Tô, anh... anh đi một mình đi!", Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói, tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng và tràn đầy chua sót, bất lực.

Khi vừa bước vào mê cung, Mạc Thanh Nhạn đã cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Chưa nói tới cái khác, riêng việc bước đi thôi đã khó như lên trời!

Siêu trọng lực trong mê cung quá khủng bố, cứ mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều tiên nguyên để chống cự lại nó. Cô ấy vừa đi mấy bước thôi mà tiên nguyên trong cơ thể đã sắp hao hết. Mà bên trong, còn không có chút tiên linh khí nào để bổ sung. Vậy thì kết quả có thể hiểu rồi đó.

Càng đừng nói lúc này, cô ấy đã có chút không chịu nổi sức ép của sát khí và dòng khí ăn mòn xung quanh.

Mạc Thanh Nhạn dám nói, mình sẽ nhanh chóng chết đi thôi.


Cũng vì vậy, cô ấy mới gọi Tô Minh là anh Tô thay vì là Tô Minh. Đây chỉ là một mong ước nho nhỏ trong lòng Mạc Thanh Nhạn mà thôi. Khi thấy Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết nhõng nhẽo gọi Tô Minh là anh Tô, cô ấy cũng hơi ngại, nhưng cũng có chút mong mỏi.

Suy cho cùng, Mạc Thanh Nhạn vẫn ngại ngùng, trong khoảng thời gian ở chung với Tô Minh, hai người đã nắm tay, hôn nhau, thậm chí là làm những việc xấu hổ hơn, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng. Tuy cô ấy đã coi mình là người của Tô Minh, nhưng vẫn ngại gọi Tô Minh là anh Tô. Có điều, giờ Mạc Thanh Nhạn có thể xác định mình sắp chết, vậy có gì phải ngại? Đó chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi trước khi chết thôi, còn gì mà không dám?

"Đi một mình? Vậy chán lắm", song, Tô Minh nào biết trong lòng Mạc Thanh Nhạn có nhiều suy nghĩ và cảm xúc như vậy. Anh chỉ cười, sau đó bỗng đứng trước mặt cô ấy, hơi khom lưng xuống, nói: "Vòng hai tay lên cổ anh đi, anh cõng em".

"Hả?", Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc, cũng hết sức cảm động, nhưng vẫn cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc lắc đầu: "Anh Tô, dù không có em kéo chân anh, em... em... em cũng cảm thấy anh không thể nào sống sót đi ra khỏi mê cung này. Huống chi, em còn kéo chân anh?"

Lúc cô ấy nói vậy, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe.

Lý trí nói với Mạc Thanh Nhạn, dù cô ấy không kéo chân anh thì Tô Minh cũng sẽ chết. Có điều là chết sau mình thôi. Hơn nữa, dù Tô Minh có vượt qua mê cung này thì bên ngoài còn có Huyền Võ Tiên Quy nữa, lại có bao nhiêu xác suất có thể sống sót?

Cô ấy không muốn nghĩ đến những điều đó, chỉ biết tự an ủi và thôi miên mình chỉ cần cô ấy không làm vướng chân Tô Minh thì anh còn có thể sống sót.

"Thanh Nhạn, em đó! Vẫn chẳng biết người đàn ông của mình mạnh đến mức nào!", Tô Minh chọc cô ấy, sau đó dứt khoát cõng Mạc Thanh Nhạn lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.