“Chết tiệt! Sớm biết trong bí cảnh Chúng Sinh có núi kiếm thì đáng lẽ phải coi trọng bí cảnh Chúng Sinh gấp mười lần, thậm chí là một trăm lần mới phải”, mấy vị Các chủ không kìm nổi mà biến đổi sắc mặt, vừa hối hận vừa tham lam.
Đúng lúc này mọi người lại nhìn thấy có một nhóm người đang xông về phía núi kiếm.
Có tầm 50 đệ tử đều là đệ tử của Chúng Sinh các cùng đi tới.
Họ bị thu hút bởi kiếm quang của núi kiếm.
Trong đó có mấy người là đệ tử của Các chủ và thái thượng trưởng lão. Vì vậy lúc này mấy vị đó không kìm nổi mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp, phải nói là vô cùng mong đợi.
Nhưng…
Một giây sau…
“Cút hết đi! Núi kiếm không phải là thứ các người có thể quan sát đâu”, Minh Thương quay đầu lại nhìn vào 50 đệ tử Chúng Sinh các ở không trung phía sau rồi thản nhiên nói.
Đám đệ tử đó cũng nhìn thấy Minh Thương, sắc mặt lập tức biến đổi, mặt sầm lại, ngay cả tốc độ thân pháp cũng chậm lại.
Mặc dù sắc mặt có chút kiêng kị, do dự, phẫn nộ, khiếp sợ nhưng vẫn không muốn rời đi.
Đúng là Minh Thương rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta run sợ.
Nhưng núi kiếm có sức hút quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta có thể cược cả tính mạng.
Huống hồ, 50 đệ tử cùng đến thì cũng coi như có sức mạnh đoàn kết.
“Cậu chủ Minh Thương bá đạo quá rồi đấy? Ở đây là bí cảnh Chúng Sinh, là bí cảnh của Chúng Sinh các chúng tôi, tất cả đều của Chúng Sinh các. Chúng Sinh các cho vương triều Cửu Minh ba người có thể vào đây là cho cậu chủ Minh Thương cơ hội, cũng là hữu hảo của chúng tôi với vương triều Cửu Minh. Hiện giờ cậu chủ lại muốn đuổi chúng tôi đi để độc chiếm núi kiếm ư? Có phải là tham lam quá rồi không?”, một đệ tử Chúng Sinh các nghiến răng nghiến lợi, nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Không đi thì sẽ phải chết!”, Minh Thương đột nhiên bật cười rồi giơ tay lên nắm một cái.
Ngay lập tức một bàn tay lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trên không trung, xuất hiện bên cạnh 50 đệ tử Chúng Sinh các, bao trùm khắp đất trời. Khí tức vô cùng khủng khiếp khiến người ta ngạt thở. Trên bàn tay to lớn đó có xích sắt hình đầu rồng ngưng tụ sát nguyên, khiến mọi người cảm thấy tim ngừng đập. Sau đó bàn tay lớn đó nắm chặt về phía 50 đệ tử kia”.
“Không!”
…
Tiếng hét thê thảm mà tuyệt vọng, 50 đệ tử điên cuồng chạy về các hướng. Tiếc rằng, chạy thế nào cũng không thể thoát được phạm vi của bàn tay đó.
Trong chớp mắt 50 đệ tử hóa thành tro tàn, đến thần hồn cũng bị bóp nát.
Đúng là điên thật rồi! Nhìn thấy cảnh này ai nấy cũng đều sởn gai ốc.
Minh Thương ra tay khiến cho hàng triệu người của Chúng Sinh các đều không nói nên lời.