Nếu không phải Tô Minh có thần hồn cực mạnh nên tốc độ phản ứng cực nhanh, cộng thêm anh đã có sự chuẩn bị và đề phòng kịp thời, từ đó mới miễn cưỡng tránh né cực hạn trong một phần trăm ngàn giây, bằng không chắc anh cũng hóa thành tro rồi.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó nhìn, trong lòng lại có chút may mắn.
Suýt chút nữa anh đã chết rồi!
Anh cực kỳ chắc chắn, ngay lúc trụ sáng được con suối bắn ra, nếu anh bị trúng thì kết cục là hồn bay phách tán, dù là kho tàng huyết mạch cũng khó cứu được mình!
“Đây chính là bài học! Sau này mình phải cẩn thận, cẩn trọng, chú ý hơn, không thể vì nắm giữ khả năng tự chữa lành lợi hại kia và kho tàng huyết mạch mà lại không biết kiêng kỵ như thế. Chư thiên vạn giới lại quá lớn, người có thể giết nhanh diệt gọn mình cũng đâu phải là không có!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình. Trong lòng anh cũng tự rút ra bài học cho bản thân.
Dưới tình hình cảm xúc kích động, ánh mắt anh lại rơi vào con suối phía trên.
Con suối bắn ra một trụ sáng nghịch thiên, sau đó cũng bình lặng lại, trở nên xám xịt rồi khô héo.
Dùng mắt thường cũng thấy được là nó đang khô kiệt như đóa hoa tươi đang héo tàn.
Sau khi con suối khô kiệt...
“Kẹt kẹt kẹt...”, vốn dĩ anh không thể nhận ra, đó là ẩn hình, thần hồn cũng không cảm nhận được cổng trận pháp, nó xuất hiện vô cùng kỳ dị, vừa hay bao quanh con suối, cổng trận pháp này khá lớn. Tô Minh tiếp tục thụt lùi, sau khi lui ra khoảng mấy chục cây số, anh mới có thể nhìn thấy toàn bộ cổng trận pháp kia từ xa. Cổng này hình chữ nhật, dài mấy trăm cây, rộng cũng hơn trăm cây, quá ư là to lớn!
Vì con suối cạn kiệt mà cổng trận pháp bắt đầu rạn nứt.
Từng vết nứt dần xuất hiện trên cổng trận pháp, dần dày đặc lên khiến nó như biến thành một tấm gương khổng lồ sắp vỡ vụn.
Hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.
Cổng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.
Tô Minh không hề do dự, anh biến thành một đốm sáng, lao về phía băng cung.
Vừa mới tiến vào trong băng cung, Tô Minh đã run bần bật, cơ thể cứng đờ. Anh ngẩng đầu theo bản năng, nhìn lên trên hướng về trước, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đại sảnh cung điện bị đóng băng.
Điều này không quan trọng, chuyện quan trọng là trước cung điện bị đóng băng có một con thỏ trắng muốt.
Mà nó vẫn còn sống.
Nhưng trên thân con thỏ còn có vết thương chảy máu đầm đìa, vị trí đó vẫn đang đổ máu.
Hiển nhiên là nó đã bị đóng băng cho dù vẫn còn sống, cơ thể vẫn chảy máu, tình cảnh khá quái lạ!
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì sẽ có cảm giác huyễn hoặc như thể sức mạnh băng giá chung quanh sảnh cung điện đều đang vây lấy con thỏ kia, có vô số trận pháp tấn công, trận pháp vây nhốt mà Tô Minh không thể nhìn thấu đang áp chặt con thỏ đang bị thương chảy máu đó.
Vô cùng vớ vẩn!
Một con thỏ bị thương có đáng bị đối xử như thế hay không? Mượn nhờ hơi thở đóng băng của thế giới băng giá để phong ấn, trấn áp, rồi còn mượn dùng vô số trận pháp tối thượng để vây nhốt, làm tiêu hao như thế sao?
Đó chỉ là một con thỏ bị thương thôi mà!
“Con thỏ này như đang một mình trông coi cửa cung điện, dùng sức của bản thân chống lại toàn bộ sức mạnh đóng băng của thế giới băng giá, sợ là nó đã mạnh tới mức vượt quá tưởng tượng của mình!”, Tô Minh nuốt nước bọt.
Vừa rồi, con thỏ trọng thương này còn liếc mắt nhìn Tô Minh một cái. Cái liếc mắt này cũng không có ác ý gì nhưng Tô Minh lại có cảm giác thần hồn sắp tan vỡ, quá đáng sợ!
Da đầu anh tề rần, trong lòng hơi hối hận vì đã xông vào băng cung này.
Băng cung này quá lạ lùng, thật đáng sợ!
Chỉ mới ở cửa cung điện đầu tiên mà đã có một con thỏ như thế.
Ai mà biết phía sau còn có gì nữa?
Khi Tô Minh định quay lại bằng đường cũ, rời khỏi băng cung thì bỗng...
“Loài người, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ gì?”
Một giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, khi cẩn thận lắng nghe thì có thêm sự nội liễm và kích động chợt vang lên, bay vào trong tai Tô Minh.
Là con thỏ trọng thương bị đóng băng màu trắng kia nói chuyện!
Tô Minh hoang mang rồi.
Thiên Nữ?
Con thỏ chảy máu sắp chết này lại biết Thiên Nữ?
Điều kỳ dị hơn là con thỏ màu trắng này chỉ liếc nhìn một cái là biết mình có quan hệ với Thiên Nữ sao?
Nhất thời, tâm tư Tô Minh vô cùng hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ nảy ra trong đầu, anh còn vô cùng tò mò và kiêng dè con thỏ này. Tô Minh không khỏi lùi ra sau vài bước, tóc gáy đều dựng lên cả, anh nhìn chằm chằm đối phương.
“Loài người, không cần phải lo lắng, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ thế nào? Chắc là cậu đã tiếp xúc với cô ta rất lâu rồi nhỉ, quái lạ thật!”. Con thỏ màu trắng có vẻ kích động, nó nhìn chằm chằm Tô Minh như muốn làm yên lòng anh, khiến anh không cần lo âu nhưng chính nó lại vô cùng kích động. Đôi mắt thỏ màu đỏ có lãng đãng gợn sóng hưng phấn.
“Tôi là người đàn ông của cô ấy!”, Tô Minh im lặng một chút, cuối cùng lại thẳng thắn nói thật.
Sau đó, tới lượt con thỏ trắng choáng váng.
Nó như bị hóa đá vậy.