“Anh…”, Bạch Thanh có chút tức giận, thậm chí muốn mắng người, đúng là buồn bực thật.
Bạch Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói với giọng đánh cược: “Được được! Nếu như anh thật sự lợi hại, thật sự muốn giúp tôi thì anh đến nền văn minh Hàn Uyên đi! Nếu như anh thật sự lật tung được nền văn minh đó lên thì coi như giúp được tôi rồi”.
“Ố? Là sao? Ngươi nói cụ thể một chút”, Tô Minh sáng mắt lên, nói.
“Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh cấp tám. Trong nền văn minh cấp tám thì đây được coi là cấp bậc trung. Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh thuộc tính hàn băng, chủ nhân của nó là Băng Quỷ Đạo Nhân”, Bạch Thanh ngưng giọng nói: “Băng Quỷ Đạo Nhân vốn là một trong những cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Tạo Hóa, cũng là một trong những kẻ đáng hận nhất năm đó đã phản bội chủ nhân, còn là một trong những kẻ kiên trì truy sát tôi hàng trăm triệu năm. Trước đây, thế giới hàn phong này chính là ‘kiệt tác’ của Băng Quỷ Đạo Nhân. Đối với Băng Quỷ Đạo Nhân mà nói, nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh mà hắn tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên mới tạo nên, cũng chính là một trong những điểm yếu của hắn, còn là thế giới con của hắn sau này. Nếu như nền văn minh Hàn Uyên bị lật đổ thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn không còn tâm trí truy sát tôi nữa. Thậm chí, nếu nền văn minh Hàn Uyên xảy ra chuyện thì Băng Quỷ Đạo Nhân cũng không còn thời gian đi thiêu đốt thần hồn của chủ nhân. Đây cũng coi là việc tốt đối với chủ nhân”.
“Ta hiểu rồi!”, Tô Minh cười và nhớ kỹ trong lòng. Hiện giờ anh có ưu thế hơn Bạch Thanh là Băng Quỷ Đạo Nhân không biết thân phận của anh. Nếu như Bạch Thanh đến nền văn minh Hàn Uyên gây sự thì Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ biết ngay lập tức, như vậy Bạch Thanh sẽ không có cơ hội. Nhưng Tô Minh thì làm được. Lật đổ cả nền văn minh cấp tám sao? Tô Minh vẫn có chút mong đợi.
“Được rồi! Tôi phải đi rồi, nếu không ngộ nhỡ những kẻ truy sát kia đến thì toi mất”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.
“Đợi đã!”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ngươi có dung khí gì không? Cho ta!”
Bạch Thanh nhìn Tô Minh với kiểu kỳ quái, không hỏi nhiều mà cho Tô Minh một dung khí.
Một giây sau, Tô Minh cầm dung khí đó rồi bắt đầu đổ luồng khí sinh mệnh vào trong đó.
Sau một trăm hơi thở, Tô Minh đưa dung khí đó cho Bạch Thanh: “Ngươi cảm nhận một chút!”
Bạch Thanh theo bản năng cảm nhận, sau đó kinh ngạc nói: “Anh… Anh…”.
Thật sự quá chấn động!
Luồng khí sinh mệnh trong dung khí này khủng khiếp quá đi!
Nói thế nào được nhỉ? Kể cả sắp chết mà có được luồng khí sinh mệnh trong dung khí này thì cũng đủ giúp nó từ trạng thái sắp chết mà lên đến đỉnh cao.
Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng cảm thấy không bình tĩnh nổi. Tô Minh chỉ tùy ý lấy ra chút luồng khí sinh mệnh mà đã được như vậy rồi, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh thật sự cũng khó làm được chăng?
“Có được luồng khí sinh mệnh này, nếu như ngươi bị thương thì cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Ngươi chú ý an toàn, nhất định phải sống. Ta nghĩ, Thiên Nữ cũng hi vọng có ngày được gặp lại ngươi đấy”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Cảm ơn!”, Bạch Thanh nói lời cảm ơn rồi đưa cho Tô Minh một chú đưa tin, nói: “Chú đưa tin này là chú đưa tin Tạo Hóa, là chủ nhân đích thân làm khi năm đó còn ở thời kỳ đỉnh phong, chất lượng vô cùng cao. Kể cả là vượt qua không gian khác hay không gian u tối đều có thể liên lạc. Một chú đưa tin có thể liên lạc được chín lần. Anh giữ lấy, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ liên lạc với tôi. Tôi sẽ dốc sức đến cứu anh. Hãy nhớ, anh là hy vọng cứu được chủ nhân, nhất định phải sống. Sống rồi mới có khả năng làm mọi việc”.
Nói xong, Bạch Thanh hóa thành một điểm sáng rồi rời đi.
Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Bạch Thanh! Rất nhanh ta sẽ liên lạc với ngươi. Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi tin tốt lành”.
Tin tốt lành tất nhiên là anh đã lật tung được cả nền văn minh Hàn Uyên.
Đây là mục đích lớn nhất tiếp theo của Tô Minh.
Tự nhiên, Tô Minh thấy mình rất phấn chấn. Dù sao thì cũng có thể giúp được một chút cho Thiên Nữ, cũng coi như bước đầu tiên đến cứu Thiên Nữ rồi.
“Mình cũng nên đi lên trên rồi”, một giây sau Tô Minh cũng hóa thành vệt sáng rồi đi vào không trung.
Lúc này, Mạc Thanh Nhạn đang đứng đợi ở rìa khe hở đó. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lo lắng nhìn xuống bên dưới.
Đã khá lâu rồi, chắc tầm một ngày mà vẫn chưa thấy người đâu.