Không một ai lên tiếng, cũng không ai thúc giục.
Còn về phía Ô Lâm Lâm, mỗi giây đều như giày vò khiến cô ta cảm thấy sống không bằng chết.
Khoảng một nén hương sau.
Đột nhiên…
Cả cơ thể Ô Lâm Lâm run lên.
“Có chú đưa tin gửi cho cô sao? Kết nối đi!”, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Ô Lâm Lâm.
“Vâng... vâng...”. Ô Lâm Lâm run rẩy nói, cô ta lấy ra một chú đưa tin đang bị thiêu đốt từ trong nhẫn Không Gian ra, khẽ dùng ý niệm một chút là chú đưa tin đã bắt đầu phát ra âm thanh.
“Lâm Lâm, con đang ở đâu? Đừng quay lại! Đáng chết... đáng... đáng chết, Trắc tinh sư của nhà chúng ta quan sát và suy diễn được có một đạo kiếm mang từ... từ hư không vô biên đang tiến gần tới nhà họ Ô chúng ta, chắc chắn tia kiếm mang đó là do Vô Thượng thần ma muốn trừng phạt nhà họ Ô! Nhà họ Ô... sắp bị tiêu diệt rồi. Bây giờ con đang ở đâu? Mau trốn đi! Từ nay về sau, mai danh ẩn tích, đừng nghĩ đến việc báo…”.
Giọng nói đó, tràn ngập sự kinh hoàng.
Cứ như thể là sự kinh hoàng và sợ hãi của một người bình thường bị kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.
Giọng nói đó mang theo sự tuyệt vọng đến cực hạn.
Còn chưa nói hết câu “Đừng có nghĩ đến chuyện báo thù”, chỉ mới nói đến chữ “báo” thì im bặt!
Liền nghe được tiếng của một trận chôn vùi vô biên vang lên.
Tiếp đó, lại yên tĩnh như cũ.
Ô Lâm Lâm đầu óc trống không, hai mắt trống rỗng.
Tựa như đã bị rút mất thần hồn.
Nhưng là đã bị dọa sợ chết khiếp!
Cả người ngay lập tức rơi từ giữa không trung xuống phía dưới.
Trong quá trình rơi xuống, Tô Minh giơ tay lên, chính là một chỉ phong mang, đuổi kịp Ô Lâm Lâm, xuyên qua cơ thể và thần hồn của cô ta.
“Chết dễ dàng như vậy thì lại hời cho cô rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
“Cậu Tô, vậy... vậy mà lại có thể chôn vùi một nền văn minh cách Trăm Triệu Hư Không chỉ với một kiếm, cậu Tô, cậu… cậu..”. Người đàn ông trung niên áo bào trắng vừa căng thẳng, vừa phấn khích, không tự chủ được đã dùng kính ngữ “cậu” một cách cung kính này để xưng hô.
Đúng vậy, trước đó ông ta vô cùng vô cùng kính nể Tô Minh, muốn có mối quan hệ qua lại thân thiết với Tô Minh, xem trọng tiềm lực của Tô Minh, nhưng cũng chỉ là lấy làm ngang hàng với Tô Minh.
Nhưng lúc này, lại trực tiếp dùng từ “cậu”, tư thái hạ xuống một bậc.
Chủ yếu là, ông ta cũng đã bị dọa sợ.
Chôn vùi cả một nền văn minh cách xa trăm triệu hư không, quả thực vẫn có người có thể làm được, nhưng đó là những Thần Ma vô thượng, Đại Năng vô thượng được ghi chép trong sách cổ kia, làm sao người đàn ông trung niên áo bào trắng có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó, ông ta vậy mà lại được tận mắt chứng kiến chứ?