"ông ơi! Diệp Mộ Cẩn cũng có chí khí đó! Từ đầu đến cuối không hề động vào thuốc trị thương mà ông cho cò ta", Lữ Thanh Thanh đứng trong căn gác xép của đại trưởng lão nhìn ông nội mình, nói.
"Đúng là có chí khí nhưng tiếc là quá ngốc nghếch, quá tham lam", Lữ Chân Tuân chau mày, nói.
Vẫn còn nợ mối ân tình sinh tử.
Thì vẫn chưa hiểu hết về nhân quả.
"Ông ơi! Nếu ông thật sự muốn trả mối ân tình đó thì dễ thôi.
Ông có thể cử cháu đến Đế Thành ở giới thế tục rồi tìm Diệp Thành Bang đưa cho ông ta lọ Linh Tiên Hoàn là được rồi", Lữ Thanh Thanh nói với vẻ mong đợi.
Cò ta chưa từng đến giới thê tục nên vẫn muốn đến một chuyến để xem đám người ở đó sống thế nào?
"Tính sau đi!”, Lữ Chân Tuân có chút dao động.
Cháu gái mình nói cũng đúng, lọ Linh Tiên Hoàn kia có thế tạo ra ba đến năm cường giả ở cảnh giới tòng
sư.
Linh Tiên Hoàn rất đáng quý, dùng nó để báo đáp ân cứu mạng của Diệp Thành Bang năm đó chắc cũng đủ rồi.
"Ồng oi! Nếu ông đã thấy cách cháu nói là hợp lý thì phải thưởng gì cho cháu chứ?", Lữ Thanh Thanh cười hì hì nói: "Hay là cháu không bị giam lỏng nữa nha?"
"Cái con bé này!", Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.
Những lúc không có ai ở đây thì ông ta vô cùng cưng chiều Lữ Thanh Thanh.
Ở Đế Thành...
"Còn mấy tiếng nữa là Tây Lâm Sát trận sẽ biến mất.
Tên Tô Minh kia sống hay chết là sẽ rõ ngay thòi.
Thật sự mong chờ quá đi!”, trên mặt Ngụy Chấn Phong đều là vẻ kích động.
Nói thật lòng thì ba ngày nay ông ta ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng lúc nào cũng rất là hồi hộp.
"Chắc chắn thằng đó chết rồi, nếu mà sống thì đã ra được từ lâu rồi", Cơ Thương Hải vuốt râu, nói: "Hiện giờ chỉ đợi kiểm chứng thôi".
"Ha ha...!Chỉ cần xác định được Tô Minh chết thì nhà họ Diệp cũng sẽ bị diệt.
Ba nhà
chúng ta nuốt trọn nhà họ Diệp thì phần nào có thể tăng thêm được thực lực", trên mặt Còng Tòn Hạ toát lên vẻ tham lam, nói tiếp: "Anh Ngụy! Anh Cơ! Cường giả của hai nhà đã chuẩn bị xong chưa?"
Ngụy Chấn Phong và Cơ Thương Hải đều gật đầu.