Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cứu mấy cô gái rời đi, dưới sự giám sát của bọn chúng.
Bọn chúng có thể ngăn cản, hoàn toàn có thể làm được điều đó.
"Không cần", Phong Bất Hủ lắc đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười giễu cợt và tham lam: "Tiêu Nhược Dư vẫn còn con át chủ bài trong tay, huống chi bây giờ cùng Tiêu Nhược Dư đuổi cùng giết tận, bảo khố mà thằng bố chết tiệt đã để lại cho cô ta, nhà họ Phong chúng ta làm sao lấy
được? Về phần mấy cái hồng nhan tri kỷ của thằng ranh nhà họ Tô, cho dù được cứu thì thế nào? Đợi đến khi Tiêu Nhược Dư chết cũng là lúc chúng nó chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi".
"Lam Tuyết, Trần Chỉ Tinh đã được cứu rồi! ông Lăng, ông Bạch, mau ra tay ngăn cản bọn họ đi!", Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, vẻ mặt nhăn nhó vì nôn nóng, lớn tiếng nói.
Hắn có chấp niệm đối với những người phụ nữ của Tô Minh.
Chấp niệm vò cùng mãnh liệt.
Diệp Mộ Cẩn đã chết còn chưa tính, tâm tư của hắn đều đặt trên người Lam Tuyết, vốn tưởng rằng mỡ đã dâng đến mồm, nhưng nào ngờ!
Còng Tôn Hạ cũng nhìn về phía hai người Lăng Chân và Bạch Kiếm.
"Tiêu Nhược Dư xuất thủ cứu đám phụ nữ đó, chúng tôi không dám ra tay", Lăng Chân thản nhiên nói.
Mặc dù Tiêu Nhược Dư chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng trên danh nghĩa cũng là hội trưởng Đấu giá Tứ Đỉnh, không phải là người mà tán tu bọn hắn có thể
đắc tội được.
"Huống hồ, mấy người đàn bà đó được cứu, cũng không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt nhà họ Diệp, mục đích của mấy người không phải vì tiêu diệt nhà họ Diệp hay sao?", Lăng Chân lạnh lùng nói rồi nhìn về phía ba người Còng Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong và Co Thưong Hải: "Ba vị nên cảm thấy may mắn, may mà Tiêu Nhược Dư chỉ cứu được mấy người phụ nữ không quan trọng đó, bằng không, nếu Tiêu Nhược Dư cùng sống chết với nhà họ Diệp, thì ngày hôm nay, chưa chắc nhà họ Diệp sẽ bị diệt vong?"
Không sai.
Ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải nghiêm túc gật đầu.
"Cháu trai, đàn bà trên đời thiếu gì, cháu muốn kiểu đàn bà nào mà không có? Hà tất phải bận tâm đến bọn họ?", Cơ Thương Hải cười ha hả, liếc mắt an ủi Công Tòn Thần, nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ.
So với con trai Cơ Khâm của mình, Công Tôn Thần thật sự là! kém cỏi hơn trước, bây giờ cũng chỉ là một thằng tàn phế, không đứng dậy nổi.
Công Tôn Thần không lên tiếng nữa, nhưng trong mắt vẫn có chút ấm ức không cam lòng.
Vô cùng vô cùng vò cùng không cam lòng.
Dõi theo Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cưỡng chế mang theo Lam Tuyết rời đi trong nháy mắt.
"Ầm!!!"
Õng cụ Diệp âm âm bạo liệt.