Một lát sau...
"Phụp, phụp...", âm thanh chói tai như tiếng máy cắt xé rách màng nhĩ, giống như âm thanh gầm rú của quỷ đói, khiến người ta thấy khiếp sợ và phiền toái.
Cùng với âm thanh chói tai này, kiếm quang của Tô Minh trong không trung hình thành một thế cân bằng với phong ấn hình kiếm của
Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận mà sáu người kia triển khai.
Một sự cân bằng, một màn tranh tài ngang ngửa về thực lực.
Chuyện này....
Quá kinh khủng!
Dương Phụng Lăng cảm thấy mình như gặp ma.
Ông ta dám chắc, kể cả là một tu giả võ đạo ở cảnh
giới đoạt mệnh hậu kỳ đứng trước Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận lúc này thì cũng không thể hình thành thế cân bằng và ngang ngửa như vậy.
Mà cả Huyền Linh Sơn không thể tìm ra người nào ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ?
Sở dĩ ông ta triển khai Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận là vì muốn trấn áp được Tô Minh trong thời gian ngắn nhất, kể cả phải
trả giá đắt đến đâu.
Nhưng nào ngờ...
Thật sự không thể chấp nhận được.
Lẽ nào, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cả cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ rồi sao? Người này có thật sự là người không?
Dương Phụng Lăng thật sự cảm thấy sợ hãi.
Trong chớp mắt, kiếm quang của Tô Minh xóa bỏ hoàn toàn phong ấn hình kiếm trong Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận của sáu người kia và nó cũng biến thành hư vô.
Dương Phụng Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ cầu xin: "Chàng trai! Cậu yêu nghiệt quá rồi! Cậu chính là yêu nghiệt lớn nhất mà tôi từng gặp trong gần trăm năm nay.
Tôi thừa nhận Huyền Thanh Tông
không thể làm gì được cậu.
Nhưng cậu nhìn xem, giao đấu liên tục mà chúng ta đều hòa, cậu cũng không thể làm gì Huyền Thanh Tông chúng tôi.
Thời gian dài chẳng phải Huyền Thanh Tông chúng tôi đông người hơn thì có lợi thế hơn sao? Hay là chúng ta giảng hòa đi.
Cậu nói đi, tại sao cậu lại muốn giết đại trưởng lão và Thanh Thanh.
Nếu họ làm gì đắc tội với cậu thì Huyền Thanh Tông chúng tôi có thể bồi thường cho cậu, thậm chí tôi có thể bảo
đại trưởng lão và Thanh Thanh xin lỗi cậu".
Lời nói vừa dứt thì chẳng khác nào nhận thua.
Trên võ trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Từ khi nào Huyền Thanh Tông lại mềm mỏng như vậy? Từ lúc bắt đầu có Huyền Thanh Tông, bắt đầu có ghi chép lịch sử thì Huyền Thanh Tông gần như là vô địch ở hạ giới.
Kiểu mềm mỏng chào thua như này gần như là chưa từng có.
Lữ Chân Tuân định nói gì nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm miệng.
Ông ta nhìn Tô Minh, ông ta cũng đã đoán được thân phận của anh, chắc chắn là bạn trai của Diệp Mộ Cẩn.
Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hối hận, đáng lẽ hôm đó nên đồng ý với cháu gái của Diệp Thành Bang là đi phá Tây Lâm Sát trận và cứu Tô Minh.