Chỉ có điều ông ta cũng đoán nghĩ, thần hồn đó có lẽ sẽ không thoát ra ngoài, vì dù sao, bản thân cũng cậy lớn hiếp bé, chỉ là về mặt tuổi tác, sức mạnh, nhiều nhất cũng ngang ngửa như nhau.
Dương Tịch định nói thêm, nhưng chưa kịp nói, Tống Chân Thần đã xua tay.
Ra hiệu bảo tất cả mọi người không cần nói gì thêm.
Ý ông ta đã quyết.
Cùng lúc đó, Tô Minh đứng trên Huyền Võ Đài.
“Chấp nhận một yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ dùng một kiếm, sau một kiếm này, nếu ông còn sống, thì mối thù giữa Tô Minh tôi và Hoàng Cực cung các ông coi như chấm hết”, Tô Minh nói.
Giọng bình thản.
Và vô cùng tự tin.
Tất cả tu giả võ đạo từ trên chí dưới của Hoàng Cực cung đứng xung quanh võ đài, gần như nín thở.
Phẫn nộ.
Hoàng Cực cung trước giờ vẫn là bá chủ ở tầng trái đất, chưa bao giờ phải chịu sự coi thường như thế này!
Một kiếm?
Tính làm nhục cung chủ sao?
Hay bôi nhọ cả cái Hoàng Cực cung này?
“Nếu như cả tôi và cậu đều chết?”, Tống Chân Thần hỏi lại, ông ta không hề bực tức trước sự cao ngạo, ngông cuồng của Tô Minh, mà ngược lại, càng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Nếu một kiếm này giết chết ông, thì coi như ông đen đủi, và tôi sẽ tiêu diệt cả cái Hoàng Cực cung này”, sự lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Tô Minh.
Cái gọi là ‘diệt tộc’ chính là khiến tất cả thành viên cấp cao, đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều phải xuống địa ngục.
“Cậu nói đi, yêu cầu của cậu là gì?”, Tống Chân Thần hỏi.
“Nói cho tôi biết, thế lực nào ra lệnh cho Hoàng Cực cung của các ông đến lấy ‘Thiên Vẫn Kiếm’?”
Nghe thấy vậy, Tống Chân Thần chỉ biết trầm ngâm mà không lên tiếng.
Sau vài hơi thở, cuối cùng ông ta cũng nói: “Là Phù Đồ Tông, đại lục Trấn Huyền, ở tầng võ cao”.
Tầng võ cao ư?
Tô Minh khẽ nheo mắt, cảm thấy mọi thứ thật xa xôi!
Trái đất này chỉ là tầng võ thấp.
Kể cả có tu luyện thành công thì cùng lắm Tô Minh cũng chỉ tăng lên tầng võ trung được thôi, còn tầng võ cao thì khá xa vời.
Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày được như thế, chẳng phải vậy sao?
Tô Minh đã ghi nhớ cái tên Phù Đồ Tông ở đại lục Trấn Huyền rồi.
“Tôi có một chiêu, xin tiếp chiêu!”, Tô Minh giơ tay làm tư thế mời.
Trong tay anh đột nhiên có một thanh kiếm mà không phải là Xích Ảnh kiếm, đó là Đoạn Lân kiếm.
Thanh Đoạn Lân kiếm này là bán bộ vương khí, cấp bậc rất cao, ít nhất cũng cao hơn Xích Ảnh kiếm nhiều.
…
Đồng thời lúc này, trong khoảng không xa xôi tối om hỗn độn cách trái đất một khoảng cách xa, có một tàu con thoi hư không đang chầm chậm dịch chuyển.
Thoạt nhìn di chuyển chậm nhưng trên thực tế thì tốc độ vô cùng nhanh, nếu không thì cũng không thể dùng để bay qua không gian như vậy.
Trong tàu đó có hơn chục người phục vụ, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều đứng cung kính phục vụ ở bên cạnh bàn bát giác.
Và ngồi ở bàn đó là một người trẻ tuổi, một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng tươi cười, lông mày sắc bén, răng trắng bằng, trên mặt toát lên vẻ tuấn tú, khí chất cũng khiến người khác thấy gần gũi.
Người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, lông mày thấp, thoạt nhìn chỉ là ông chú trung niên bình thường.
Người con trai và người đàn ông trung niên đang ngồi chơi cờ.
Còn cô gái trẻ ngồi ở bên cạnh xem cờ.
Cô gái đeo khăn che mặt, mặc váy dài màu tím nhạt, dáng người đẹp, rất có khí chất.
Cô gái thỉnh thoảng xem cờ, thỉnh thoảng lại nhìn người con trai một cái, trong đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt đều là vẻ ái mộ và hiếu kỳ.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên cười khổ, nói: “Cậu chủ! Tài đánh cờ của cậu cao quá, Tô Ương không phải là đối thủ”.
“Anh Tô Ưng! Anh cũng không biết nhường Tứ chấp sự gì cả.
Cứ như này thì làm sao Tứ chấp sự dám đánh cờ với anh nữa”, cô gái trẻ cười nói, trong lời nói đều là vẻ tự hào.
"Cô chủ Cẩn! Cô nói phải, sau này khéo tôi không đành cờ với cậu chủ cả nữa, chứ như này thì xấu hổ lắm", Tứ chấp sự Tô Ưng cười khổ, nhìn Tô Ương ở dối diện rồi nói với vử kính sợ và lấy lòng.