"Cậu chủ cả! ở đây chắc là nơi có nồng độ linh khí cao nhất của trái đất, cường giả tề tụ nhiều nhất nữa.
Hình như càng xuống dưới và cách nơi này một khoảng không gian mới là chủ
thể của trái đất, ở đó linh khí còn thấp hơn, chất lượng tu giả võ đạo cũng kém hơn", Tô Ưng nói.
Ban nãy ông ta đã thả chim Linh Tước ra, chỉ mất hơn mười hơi thở nó bay một vòng cả trái đất và báo cáo tình hình cụ thể cho Tô Ưng.
"Tô Minh thật thê thảm, lại Sống ở nơi như thế này.
Sao chú Tô và dì Từ không đón Tô Minh về nhà họ Tô chứ? ở nơi như này thì cá đời làm gì có tiên đô võ đạo?”, Nam Cung Cẩn lấm bấm nói.
Còn Tô Ương chỉ cười mà không tiếp lời Nam Cung Cẩn.
Hắn ta sẽ không cho bố mẹ nuôi cơ hội đón Tô Minh về nhà họ Tô.
Mục đích hắn ta đến đây là gì?
Chẳng phải là muốn Tô Minh chết sao?
Tất nhiên, hắn cũng không thể nói ra những lời này.
Nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng của hắn ta trong mắt Nam Cung Cấn.
"Hình như ở đằng kia có người nhìn thấy chúng ta", Nam Cung Cẩn đột nhiên nói rồi chỉ
vào một vi trí trên Thủ Hộ Sơn.
Và người mà cô ta nói chính là Giả Viêm.
"Vậy thì đáp xuống đó đi!", Tô Ương dặn dò Tô Ưng, bảo ông ta ra lệnh cho người lái.
Đúng lúc này, sắc mặt của Giả Viêm càng lúc càng tái nhợt.
Bởi vì hắn nhìn thấy tàu con thoi hư không đang hướng về phía mình.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên Giả Viêm quên mất việc bỏ chạy.
Hắn không thể nhúc nhích được, cảm giác hai chân đang đeo một cái gì đó rất nặng.
Hắn chỉ biết trừng mắt nhìn tàu con thoi hư không càng lúc càng lớn bao trùm khắp bầu trời và cuối cùng đến gần nhà họ Giả.
Trong lúc sắp hạ cánh thì tàu con thoi hư không đột nhiên biến mất.
Và lúc này, Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn xuất hiện ở trước mặt Giả Viêm.
Bởi vì Tô Ương đã thu tàu con thoi hư không vào trong nhẫn không gian của mình.
Lúc không cần dùng đến thì nó được thu nhỏ lại và có thể mang theo bất cứ lúc nào.
"Giả...!Giả...!Giả Viêm xin chào ba vị thần", Giả Viêm lập tức quỳ xuống, cẩn thận, cung kính, sợ hãi đến cực độ.
Mặc dù hiện giờ hắn không
còn chút thực lực nào nhưng vẫn có thế cảm nhận được khí tức mạnh vô cùng của ba người trước mặt mình.
Khí tức đó khéo còn mạnh gấp ngàn lần khí tức của bố hắn là Giả Cử Hình.
Phải biết rằng bố hắn đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
Cũng may là ba người này thu lại khí tức trên người, nếu không thì Giả Viêm cũng biến thành cát bụi từ lâu rồi.
Đặc biệt là chàng trai tuấn tú dẫn đầu trong ba người này.
Giả Viêm cảm giác như hắn ta chỉ nhìn mình một cái thì Giả
Viêm như bị hút hết linh hồn.
"Người đầu tiên ở trái đất nhìn thấy tàu con thoi hư không, đây cũng là duyên phận", Tô Ương cười nói: "Đứng lên đi!"
Sự biết điều của Giả Viêm khiến Tô Ương rất hài lòng.
"Hừm!", còn Nam Cung Cẩn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, cô ta thấy coi thường dáng vẻ nịnh hót của Giả Viêm.
Giả Viêm run rẩy đứng lên, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn ba người này, đặc biệt là hắn không dám nhìn Nam Cung Cẩn.
Bởi vì trước đó hắn có nhìn
một lượt, mặc dù Nam Cung Cẩn đeo khăn che mặt nhưng khí chất và nhan sắc ẩn hiện đó vẫn vô cùng xinh đẹp, phải nói là người đẹp tuyệt sắc.
Hắn chỉ sợ mình không kìm chế được mà không cấn thận liếc nhìn Nam Cung Cẩn thêm lần nữa thì sẽ phải chết rất thê thảm.
Phải thừa nhận rằng, Giả Viêm là một kẻ rất biết điều.
Đúng lúc này...
Giả Cử Hình, hơn chục gia chủ và trưởng lão của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn đều cưỡi trên
không trung mà đến.
Khi đi đến trước mặt đám người Tô Ương thì bọn họ nhìn một cái rồi khom người cung kính.
Sắc mặt ai nấy đều biến đổi, trở nên căng thẳng, chấn động và toàn thân run rẩy.
"Các người không lễ phép như hắn", Tô Ương chỉ thản nhiên nói một cái.
Chẳng phải những kẻ nhãi nhép thì phải biết quỳ xuống sao? Ngay lúc này, khí tức trên người hắn ta sục sôi.
Khí tức đó giống như một cơn sóng thân quái dị, nối lên cuồn cuộn rồi không ngừng gào thét.
Khí tức đó sục sôi mang theo uy lực khiến người ta tuyệt vọng.
Khí tức ồ ạt bổ nhào chèn ép đám người Giả cử Hình.
"Phụp, phụp, phụp...", đám người có thực lực mạnh nhất trong hơn chục gia tộc đều quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt đám người Giả cử Hình trở nên tái nhợt, họ sợ đến nỗi tim như sắp nổ tung.