Rõ ràng là Ngô Lập Tàng cũng xem như dân định cư lâu năm ở đây.
Thế nên quen rất nhiều người.
“Đi thôi, chúng ta đến lầu Huyền Nguyệt ăn một bữa, rồi chiều tôi sẽ dẫn hai người tới nhà trọ, ha ha ha… Tôi đoán trước được mấy ngày nay sẽ có
đông người nên đã đặt sẵn hai phòng ở lầu Thiên Hương”, Ngô Lập Tàng vuốt ria mép cười nói.
Mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn, phải công nhận Ngô Lập Tàng là tay già đời trong việc tiếp đón người khác.
Rất chu đáo.
“Cảm ơn”, Tô Minh và Quý Thanh Hòa đồng thanh nói.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lập Tàng, ba người sải bước đi đến lầu Huyền Nguyệt.
Trên đường, Tô Minh để ý thấy tuy Quý Thanh Hòa che
giấu rất kỹ, nhưng rõ ràng cô ta khá thích thú với cảnh tượng sôi nổi hai bên đường.
Đúng là con gái mà.
Mặc kệ cô có xinh đẹp, tài giỏi, lạnh lùng đến mấy cũng không thể chống cự lại ham muốn đi dạo phố.
Khoảng 10 phút sau.
Ngô Lập Tàng dừng lại trước một tòa nhà trông khá xa hoa lộng lẫy.
Ba chữ lầu Huyền Nguyệt rõ
ràng được một cao thủ võ đạo tự tay viết, nét bút cứng cáp vừa phóng khoáng vừa uyển chuyển.
Cả tòa nhà có khoảng 9 tầng, mỗi tầng đều là một lầu tứ giác điêu khắc chim bay cá nhảy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Trước cửa lầu Huyền Nguyệt có hai cô gái xinh đẹp như hoa, khom lưng, nở nụ cười ngọt ngào hướng dẫn khách khứa.
“Ông Ngô, cũng mấy ngày không thấy ông tới đây rồi”, rõ ràng là có một cô quen với Ngô Lập Tàng, cô ta khách sáo nói, rồi dẫn ông ta, Tô Minh với Quý Thanh Hòa đi vào lầu Huyền Nguyệt.
“Còn phòng không?”
“Hết rồi, mấy ngày nay đông người quá, ông cũng biết mà, chỉ còn mỗi đại sảnh thôi”.
“Vậy ở đại sảnh đi, nhưng phải gần cửa sổ nhé”, Ngô Lập Tàng nói.
“Yên tâm”, cô gái tiếp khách dẫn ba người đi vào đại sảnh ở lầu 4, cả bốn tầng đầu đều là đại sảnh, tầng 5 đổ lên mới là phòng riêng.
Đại sảnh ở lầu 4 khá cao nên cũng xa hoa hơn.
Mới vừa bước vào đại sảnh ở lầu 4.
Ngô Lập Tàng lập tức nhíu mày.
Lúc này, chính giữa đại sảnh ở lầu 4, có 1 người đàn ông quay đầu nhìn về phía Ngô Lập Tàng rồi hừ một tiếng: “Xui thạt”.
Người đàn ông trung niên này khoác một chiếc áo choàng màu tím.
Có thực lực Động Hư hậu kỳ, cao hơn Ngô Lập Tàng một cảnh giới nhỏ.
Ngồi cùng bàn với ông ta là một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ
đen, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng lại rất khôi ngô tuấn tú, đeo một thanh kiếm sau lưng.
Trông thì xấp xỉ Tô Minh và Quý Thanh Hòa, có cảnh giới Vạn Pháp hậu kỳ, khá là ưu tú.
“Chứ có ai nói không đâu?1′, Ngô Lập Tàng đốp lại ngay một câu.
Sau đó, Ngô Lập Tàng nhỏ giọng nói với Tô Minh và Quý Thanh Hòa: “ông ta là Hoàng Vĩnh Lãnh, một trong những kẻ thù không đội trời chung với tôi”.
Hoàng Vĩnh Lãnh đang định nói gì thì chợt nhìn thấy Quý Thanh Hòa, con ngươi già nua
của ông ta tức thì co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là ghen tỵ!
Cực kỳ ghen tỵ.
Đối tượng chuyến đi đón người lần này của Hoàng Vĩnh Lãnh là chàng trai trẻ tuổi áo đen kia.
Anh ta tên là Dương Triều, cũng coi như là một thiên
Nhưng chỉ thuộc tầm trung.
Vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng trước mắt…
Không ngờ Ngô Lập Tàng lại đón được hai thiên tài? Một người trong đó còn có… cảnh giới Động Hư sơ kỳ?