Sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức thay đổi.
Còn Tô Minh thì nhìn ghế của mình, bình thường mà, có lấn sang bàn bên cạnh đâu.
Cũng không thể bắt tôi nhường ra vị trí của mình, chui vào gầm bàn ăn, chỉ vì hắn ta lấn chỗ, đâu ra cái đạo lý đó?
Thế nên, Tô Minh không có đế ý đến hắn ta.
Cũng chẳng buồn để ý.
“ô, cứng đầu đấy chứ”, cậu CỔ kia cười, nhưng nụ cười lại khá khó chịu.
Hai thanh niên đi cùng hắn ta cũng nhìn về phía Tô Minh, khịt mũi: “Bán bộ Hóa Thần ư? Đừng cứng đầu mà mất mạng như chơi đó, ha ha…”
Ngay cả cô gái tiếp khách gần đó cũng vội vàng bước tới cạnh bàn của đám Tô Minh, nhỏ giọng nói: “Thưa cậu, nếu không thì ba người đổi bàn khác nhé, chứ… Cậu CỔ này…”
Cô ta cũng hơi khó xử.
Rõ ràng là cậu Cổ bắt nạt người ta.
Nhưng cô ta cũng chỉ có thể khuyên người bị hại đi.
“Tại sao?”, Tô Minh thả đũa xuống, vừa nhìn cô ta vừa rót cho mình một ly rượu.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, cậu Cổ kia đã đứng bật dậy, đẩy cô gái tiếp khách ra, đứng bên cạnh Tô Minh, cúi đầu sát xuống, rũ mắt nhìn anh, nhếch mép khinh thường cười: “Bởi vì, tôi là Cổ Sâm, anh họ của công chúa Cổ Kim, lý do này đã đủ chưa?”
Hắn ta vừa nói ra câu đó.
Bầu không khí của cả đại sảnh chợt đọng lại.
Là cô công chúa nhỏ nghe đồn là con riêng của một ông lớn nào đó trong học viện Linh Võư?
Là người có một con thú cưng mang trong mình huyết mạch của thần thú thái cổ á?
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Ngô Lập Tàng cũng thay đổi hẳn!
Trắng bệnh như tờ giấy.
Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó thì lại hết sức phấn khích.
Vui như mở cờ trong bụng.
Này thì đắc ý này, cho chừa!
Vui quá hóa buồn chưa!
Mày có giỏi thì đối đầu với CỔ Sâm đi!
“TÔ Minh, cô Quý, chúng ta… Chúng ta đổi bàn khác đi”, Ngô Lập Tàng vội nói, giọng thế mà lại có chút run rẩy.
“Đổi bàn khác hả? Lúc nãy còn được chứ giờ thì mơ đi! Giờ tao đây rất khó chịu, nên mày chui qua háng tao đi rồi tao tha cho”, CỔ Sâm nhìn chằm chằm Tô Minh, càng cười tươi rói.
Cuối cùng, vẫn bình tĩnh như Tô Minh cũng ngẩng đầu lên, đặt ly rượu xuống, trong con ngươi anh chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo rồi biến mất.
Vốn định mặc chó sủa, nhưng con chó này cứ sủa mãi, nên đành giết vậy.
Nhưng mà, ngay khi anh định ra tay thì không ngờ Quý Thanh Hòa lại mở miệng nói: “Cút! Chúng tôi sẽ không đổi bàn khác, nếu không cút thì biết tay
Tô Minh kinh ngạc liếc nhìn Quý Thanh Hòa với vẻ khó hiểu, không ngờ cô ta sẽ mở miệng giúp mình.
Tuy rằng thực tế thực lực của mình cũng chẳng cần giúp.
Nhưng Quý Thanh Hòa không biết thực lực của anh!
Vậy mà lại giúp, lần này, không may có khi còn trở thành kẻ thù của cô công chúa nhỏ kia.
Vì một người bèo nước gặp nhau mà đối đầu với cô công chúa Cổ Kim kia là điều nằm ngoài dự đoán của anh.
Em gái Thanh Hòa này càng ngày càng khiến người ta yêu mến mà.
Tính cách ấy quả thật làm cho người ta rung động!
Giờ phút này.
Quý Thanh Hòa vừa mở miệng, sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức trắng bệch, suýt nữa suy sụp!
Chuyện ông ta lo lắng nhất đã… đã xảy ra…
Tiêu rồi, tiêu thật roi.
“Đồ…”, CỔ Sâm không ngờ
có người biết mình là anh họ của công chúa Cổ Kim rồi mà còn dám ngông nghênh như thế! Đúng là chán sống! Cũng bất chấp Quý Thanh Hòa là cao thủ Động Hư sơ kỳ, định mở miệng chửi.
Nhưng hắn ta vừa mới chửi được nửa.
Quý Thanh Hòa đã ra tay.