“Câm mồm! Đồ phế vật! Đã bảo là đừng bao giờ gây chuyện thị phi cho bổn công chúa rồi, nếu gây chuyện thì sao không bị đánh chết đi?”, nhưng điều khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới là, CỔ Kim lại quát mắng một tiếng.
Có thể nhìn ra cô ta vô cùng ghét Cổ Sâm, ghét từ tận đáy lòng.
Cổ Sâm là con độc đinh của bác họ Cổ Kim.
Cổ Kim rất ghét hắn.
Bởi vì người anh họ này của cô ta cậy thế nhà họ Cổ nên chuyên gây chuyện thị phi rồi ăn chơi trác táng khi còn ở đại lục Tử Hải.
Không phải cô ta ghét thói ăn chơi.
Bản thân cô ta cũng thích những kiểu bá đạo, cậy thế ức hiếp người khác, rồi thấy vui khi được bắt nạt người.
Nhưng cô ta dựa vào thực lực của mình, còn Cổ Sâm thì cậy thế nhà họ CỔ.
Cô ta cảm thấy mình và Cổ Sâm khác nhau về bản chất.
Đây
mới là lý do cô ta ghét hắn.
Nhưng bác họ của Cổ Kim lại mong chờ quá nhiều ở con trai mình, hy vọng hắn có thế trở thành cường giả.
Và rồi liều mạng tích lũy tài nguyên võ đạo cho hắn, tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hắn tu luyện.
Mặc dù nói hiện giờ Cổ Sâm ở cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ, thoạt nhìn tưởng cao siêu lắm nhưng trên thực tế, phải dựa phần lớn vào đan dược và báu vật trong thiên hạ, không thật một chút nào.
Cổ Kim cảm thấy, cảnh giới Vạn pháp hậu kỳ của Cổ Sâm thì
kể cả năm đó cô ta chỉ ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ thì cũng có thể đánh bại được hẳn.
Nhưng nói gì thì nói, cho dù Cổ Sâm có vô dụng, có đáng ghét đến đâu thì hắn vẫn là người nhà họ Cổ.
Huống hồ, bác họ lại đối xử rất tốt với Cổ Kim.
Khi Cổ Sâm bị đánh đến nỗi toàn thân là máu, suýt nữa mất mạng thì làm sao có thế cho qua được?
Cổ Kim nhìn về phía Quý Thanh Hoà mà phớt lờ Tô Minh.
Cô ta thấy Tô Minh cũng chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần.
Theo như cô ta nhìn nhận thì Tô Minh
không thể đánh trọng thương thậm chí giết được Cổ Sâm.
Vì CỔ Sâm có vô dụng đến cỡ nào thì vẫn là ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
“Tự phế một tay rồi bồi thường thêm một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, chuyện này coi như xong”, Cổ Kim nói.
Cô ta cảm thấy mình như này đã là dễ tính lắm rồi.
Cũng may là đối phương chỉ dây vào anh họ, chứ nếu dây vào mình thì cô ta đã cho đối phương chết luôn rồi.
Lời này của Cổ Kim khiến
Cổ Sâm có chút oán hận.
Hắn muốn cả Quý Thanh Hoà và Tô Minh chết không có chỗ chôn, nhưng tiếc rằng lời nói của hắn không có trọng lượng.
CỔ Kim đã lên tiếng thì hắn nào dám phản bác?
“Còn không mau cảm ơn công chúa nhỏ cổ Kim đi?”, Ngô Lập Tàng ngây người ra, vội nói.
Sắc mặt ông ta đỏ ửng, cảm giác như được hồi sinh.