Thầm lặng không tiếng động.
Nhưng lại mang đến loại cảm giác phá mở Thiên khung, xé rách Hư không vô tận.
Con ngươi Tô Minh co lại.
Quá mức bất ngờ!
Vượt xa ngoài tầm dự đoán…
“Con nhóc này không tệ! Tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được một loại ý cảnh được gọi là ‘siêu việt”’, Thiên nữ Tạo Hoá
cất lời, trong giọng nói mang đầy vẻ tán thưởng: “Mầm non tốt của Võ đạo á!”
“Siêu việt?”
“Là một trong những loại ý cảnh đặc biệt, giống như anh lĩnh ngộ được ý cảnh Hoang vu vậy, hơn nữa, con nhóc này lĩnh ngộ được ý cảnh Siêu việt không phải ở mức mới Nhập môn, mà đã đi được một đoạn đường rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói.
Đúng vào lúc này.
Hai chiêu thức va chạm vào nhau!!!
Trong không khí của sảnh tầng bốn, dòng khí lưu lộn xộn trong Hư không đang cuộn trào mãnh liệt, hỗn độn màu đen nổ tung, tia ánh sang quái dị lưu chuyển, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau như những gợn sóng lăn tăn đang thu lại…
“Xoạt xoạt xoạt…”.
Công chúa nhỏ Cổ Kim bị đấy lùi về phía sau.
Không chỉ như vậy, thanh Điệp Huyết kiếm trong tay cô ta còn bị chấn động vang lên những tiếng u u, lưỡi kiếm cong vẹo…
Còn may, thanh kiếm này thực sự rất tốt, nếu không có lẽ đã bị gãy rồi.
Mặt công chúa nhỏ Cổ Kim đầy vẻ kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình, sắc mặt hơi tái đi, khoé môi rỉ máu.
“Cô…”, công chúa nhỏ Cổ Kim trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, như thể nhìn thấy ma.
Còn có đám người Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Cổ Sâm đều ngây ra như phỗng.
Đều đã hoá đá.
“Đáng tiếc, con nhóc này mặc dù lĩnh ngộ được ý cảnh Siêu việt, nhưng tiếc là cảnh giới hơi thấp, lại thêm chất lượng của Chân khí không cao, cũng chưa từng tu luyện Võ kỹ ngang tàng nào, cho nên, lực chiến đấu vẫn tương đối kém, nếu không, chiếc đũa này của cô ta mà tuỳ ý vạch qua, đã đủ để giết chết công chúa nhỏ Cổ Kim kia rồi.
Nhưng mà, công chúa nhỏ Cổ Kim này, mặc dù tính cách xấu xa nhưng khả năng thiên phú cũng không tệ, trong người có huyết mạch đế vương, có điều, trước mắt huyết mach đẽ’ vương
vẫn chưa được thức tỉnh hoàn toàn”, Thiên nữ Tạo Hoá nói, giọng đầy vẻ tiếc nuối.
Nhưng Quý Thanh Hoà lại tiếp tục ra tay.
vẫn là chiếc đũa trong tay.
Xoẹt!.
Một đường rất nhẹ.
Bỗng nhiên, một điểm sáng, mỏng manh như đầu cây kim.
Mỏng manh đến mức khiến người ta tưởng đó chỉ là ảo giác.
Đến Tô minh cũng không
thể nhìn rõ, còn phải dựa vào sự trợ giúp của Thần huyết và kho báu huyết mạch mới có thể miễn cưdng bắt được vào trong mắt.
Điểm sáng đó được Quý Thanh Hoà điều khiến, ngưng tụ đến cực điếm, có lẽ nó còn mảnh hơn cả độ dày của một sợi tóc đến cả trăm nghìn lần, nhưng càng là như vậy thì lực tấn công càng khủng khiếp.
Khi điểm sáng xuyên qua bầu không, đến cả không khí và không gian xung quanh cũng đều thay đổi.
Như thể dịch chuyển tức thời.
“Tam Mao, ra tay!!!”, công chúa nhỏ Cổ Kim hét lên, đôi con ngươi co rút, đầy sự dè chừng.
Quý Thanh Hoà điểm nhẹ một cái thôi đã khiến cô ta náy sinh trực giác không thể chống đỡ nổi.
Cho nên, cô ta chỉ đành để Tam Mao ra tay.
Tam Mao, chính là con chồn nhỏ mang dòng máu của Thần Huyết thời hoang cổ ở trên vai cô ta.