Chính giữa trung tâm quảng trường, là một bức tượng đá cao sừng sừng cả nghìn mét.
Cảnh tượng quá đỗi hùng vĩ khó tả hết bằng lời, càng hiếm thấy hơn cả, chính là bức tượng đó được tạc rất có hồn và vô cùng sinh động, không bỏ sót cả chi tiết giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt.
“Đó chính là Linh Võ kiếm tiên”, Ngô Lập Tàng ngước mắt lên, nhìn về bức tượng khổng lồ trên quảng trường mà nói, trong giọng nói toát lên sự cung kính, thậm chí ngay cả trong lúc nói, ông ta còn hơi cúi người.
Nói rồi, Ngô Lập Tàng lại chỉ về một bên của quảng trường rộng lớn này: “Quảng trường này có sức chứa lên tới cả triệu người, đợi tới khi các cô các cậu tham gia kì kiểm tra đánh giá, mấy người chúng tôi sẽ tới xem, ngồi ở đường đá cạnh quảng trường, có thể quan sát toàn bộ nơi đây”.
Trên quảng trường đã có không ít người, thế nhưng cũng không quá đông đúc chật chội, song vẫn không khỏi khiến Tô Minh cảm thấy kinh ngạc, vì ở trái đất, anh chưa từng chứng kiến cảnh tượng có tới cả triệu người cùng tập trung tại một chỗ.
Ba người đi tới quảng trường, tìm vị trí hàng ghế đầu, rồi ngồi xuống.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng ngồi cách đó không xa.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà được không ít người chú ý tới.
Thế nhưng, hai người bọn họ không phải là người nhận được sự quan tâm nhiều nhất.
Mà lại là Tống Kình Thương và Vu Khung, hai người đến quảng trường này sớm hơn Tô Minh và Quý Thanh Hoà.
Hai người họ nhận được sự quan tâm chú ý hơn cả.
“Rất mạnh!”, Quý Thanh Hoà liếc nhìn về phía Tống Kình Thương và Vu Khung chỉ thấp giọng nói đúng hai chữ.
Khi nhìn về phía Tống Kình Thương, cô ta còn cảm thấy ổn, chỉ cảm giác hắn ta tựa như một ngọn núi, không thể nào suy chuyển, công kích tinh thần, một loại cảm nhận trực giác đơn giản.
Nhưng còn Vu Khung, khi cô ta nhìn về phía đối phương, người này dường như cảm nhận được, liền quay lại nhìn cô ta.
Chỉ một ánh mắt thôi, nhưng cũng đủ khiến Quý Thanh Hoà bị thương nhẹ.
“Đao ý, lại còn là đao ý cực mạnh.
Không sao chứ?”, Tô Minh quan tâm hỏi, rồi lạnh lùng nhìn về phía Vu Khung.
Cùng lúc đó.
Ở phía đằng xa, Vu Khung cười nói: “Quý Thanh Hoà? Không tồi đấy, cũng chỉ bị thương nhẹ khi trúng một đao ý của bổn công tử đây…”
Hắn ta khen một câu, thế nhưng trong lời khen này lại có chút đùa cợt.
“Khung công tử, dù cô ta có giỏi tới đâu đi nữa, cũng không thể nào sánh được với Khung công tử, công tử là người tấn công trước”, mấy người đứng bên cạnh Vu Khung giọng chúc mừng mà nói, thế nhưng những lời này cũng không hoàn toàn là bợ đỡ, mà là sự kính nể, khen ngợi xuất phát từ tận đáy lòng.
Mấy người bọn họ cũng không hề yếu, đa phần đều là cảnh giới vạn pháp hậu kỳ và đỉnh phong kỳ, thậm chí còn có cả cảnh giới bán bộ động hư, cảnh giới vững chắc, khí thế dồi dào, đều là những người không hề đơn giản.
Tất cả họ đều có cơ hội thông qua đợt kiểm tra này.
Thiên tài trong số các thiên tài.